“Lệ Đình Phong, anh quả thật rất thông minh. Thật là một chút cơ hội mắc lừa cũng không có cho tôi. Anh… cả đời này cứ cho là như vậy đi.”
Lệ Đình Phong không đem lời nói của Thẩm An Nhiên nghe vào, lại càng không đặt nó ở trong lòng.
Cùng lắm thì Thẩm An Nhiên cũng chỉ bị bệnh đau dạ dày mà thôi, làm gì tới nổi bị bệnh ung thư dạ dày như cô nói cơ chứ.
Nếu như thật sự cô ấy bị ung thư dạ dày thì vì sao ngay từ đầu đã không chịu nói ra? Rõ ràng có thể đổi lấy một chút thương xót từ anh nhưng hết lần này tới lần khác đều phí công phí sức lừa gạt anh, cho dù có cố hết sức cũng không nhận được lời cảm ơn.
Hơn nữa ung thư dạ dày thời kỳ cuối là tình huống gì anh cũng biết, nếu như Thẩm An Nhiên thật bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối thì hiện tại sợ là đã sớm nằm trên giường không thể động đậy.
“Lệ Đình Phong, đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc thì anh có chút tình cảm nào với tôi hay không?”
“Có chứ” Lúc Lệ Đình Phong trả lời câu hỏi này cũng không mang theo một chút do dự nào mà bật thốt ra.
“Đúng vậy. Cho dù nuôi một con chó thì nhiều năm như vậy rồi cũng nên phát sinh chút tình cảm với nó chứ”
“Thẩm An Nhiên, chẳng qua tôi chỉ coi cô là thú vui nhất thời mà thôi” Ban đầu anh cũng cho là anh chỉ coi Thẩm An Nhiên là một sủng vật nhưng mà càng ở chung với cô lâu ngày anh lại càng không thể buông bỏ cô được.
Nếu như anh chỉ coi cô là một món đồ chơi thì làm sao có thể phí nhiều tâm tư mang cô đến nhốt ở trong vịnh Thủy Tiên cơ chứ? Anh tìm đủ mọi cách để giam cầm cô cũng chỉ vì không muốn để cô rời xa bản thân. Thật ra anh vẫn luôn biết anh muốn những gì.
“Lệ Đình Phong sự yêu thích của anh đối với tôi đó cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Chỉ vì muốn thỏa mãn ham muốn cá nhân của anh, chỉ là thứ để anh khoe khoang rằng anh tài trí hơn người mà thôi.”
Rõ ràng Thẩm An Nhiên biết, Lệ Đình Phong mang cô đến nơi này nhốt lại là bởi vì ham muốn phản kháng đã ăn sâu vào tận xương tủy của cô, lại càng là do đột nhiên cô lại không còn thích anh ta nữa.
Chẳng qua là do Lệ Đình Phong đã đứng quá lâu ở trên cao nên anh ta chỉ đơn thuần là không thích cảm giác mọi chuyện thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta mà thôi.
Bọn họ ai cũng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Hô hấp của Thẩm An Nhiên cũng dần bình ổn lại, con người đen nhánh của Lệ Đình Phong trong đêm đen tỉ mỉ mô tả ngũ quan của Thẩm An Nhiên. Rõ ràng Thẩm An Nhiên đang nằm trong lồng ngực anh, ở trong vòng tay anh có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô, hơi thở của cô, bọn họ dán sát vào nhau cách nhau như vậy gần.
Nhưng mà Lệ Đình Phong lại cảm giác giữa bọn họ cách nhau thật là xa, chính là cách tận một dòng sông thật rộng, cho dù anh có cột dây kéo cô lại gần như lại không có cách nào với tới cô được.
Lệ Đình Phong ôm lấy eo của Thẩm An Nhiên lắng tai nghe hơi thở bình ổn của Thẩm An Nhiên mà nói một câu: “Sự yêu thích của tôi đối với cô không giống như thích một món đồ chơi”
Thẩm An Nhiên ở trong lồng ngực Lệ Đình Phong khế xoay người lại đưa lưng về phía anh.
Có lẽ là do hôm qua chỉ ngủ được mười mấy tiếng, hay là do trong lòng phản kháng không muốn ngủ cùng một giường với Lệ Đình Phong mà dù có làm cách nào Thẩm An Nhiên cũng không thể ngủ được.
Nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh đang dần nhô ra khỏi màn đêm.
Lệ Đình Phong đã hủy diệt đi cơ hội sống của cô. Mấy ngày trước Tô Thanh Kiều vừa mới cảnh cáo cô không thể ngừng thuốc vậy mà kết quả hiện tại cô đã ngừng thuốc.
Tế bào ung thư sẽ khuếch tán nhanh hơn trước sao?
Lệ Đình Phong ngủ rất say, Thẩm An Nhiên biết anh là thật sự đã ngủ say. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn gương mặt của anh rồi lặng lẽ nói một câu.