Lệ Đình Phong tôi sắp chết rồi. Vốn dĩ tôi có thể sống như những người bình thường khác nhưng là do anh đã tước đoạt đi động lực sống tiếp của tôi.
Có thể là do bị những lời đó của Thẩm An Nhiên làm ảnh hưởng mà suốt cả một đêm Lệ Đình Phong đều không ngừng mơ thấy ác mộng.
Anh nằm mơ thấy Thẩm An Nhiên một mình lẻ loi nằm ở trong bệnh viện, khắp toàn thân đều cắm đầy các thiết bị dùng để chữa bệnh, trên mặt còn mang theo mặt nạ dưỡng khí, hởi thở của cô cực kỳ mỏng manh.
Anh muốn hỏi cô như thế nào, nhưng mà cho dù có làm cách nào cũng không thể phát ra chút âm thanh nào cả tựa như có một hòn đá đang mắc ở trong cổ họng khiến cho anh đau đớn khó nhịn.
Anh đột nhiên bước đến ôm Thẩm An Nhiên vào trong lông ngực như mà cơ thể đang năm trên giường của cô lại dân trở nên trong suốt. Anh vội vàng xông đến nhưng còn chưa đụng vào người cô thì cô đã biến mất.
Chung quanh nhất thời đều rơi vào bóng tối vô tận, anh lục lọi muốn tìm kiếm Thẩm An Nhiên nhưng dù có làm cách nào cũng không thể tìm được. Bên tai anh tựa hồ vang lên giọng nói nhàn nhạt của Thẩm An Nhiên.
“Lệ Đình Phong, tôi sắp chết.
Lệ Đình Phong bỗng nhiên tỉnh lại liền thấy Thẩm An Nhiên đang vùi vào trong lồng ngực anh khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà cho dù có làm cách nào thì một chút khẩn trương trong lòng kia của anh cũng không thể biến mất được.
Thẩm An Nhiên dậy rất muộn, trên mặt cũng đều lộ ra bộ dáng mệt mỏi, vừa nhìn một cái đã biết chắc chắn là do tối qua ngủ không ngon. Sợi dậy xích trên chân cô vẫn chưa được tháo ra vì thế cô chỉ có thể hoạt động ở xung quanh căn phòn này, ngay cả cửa cũng không bước ra được.
Tám giờ rưỡi sáng, Lệ Đình Phong lái xem đi đến công ty.
Thẩm An Nhiên ngồi ở bên cạnh cửa sổ thủy tỉnh, rèm cửa sổ khẽ khép hờ khiến cho bên trong phòng nữa sáng nữa tối.
Người giúp việc trong nhà đến đưa thức ăn nhưng cũng không mở cửa vào mà chỉ truyền thức ăn vào trong phòng thông qua một cái cửa sổ hình chữ nhật ở trên tường đã được sửa sang lại.
Thẩm An Nhiên nghe thấy tiếng chuông thì quay đầu. Cô thấy bữa sáng được đẩy vào, trên đó có sữa bò cùng bánh mì sandwich, toàn bộ đều là những món mà người bị ung thư dạ dày ky không thể ăn.
Người giúp việc nữ đứng ở bên ngoài nói vọng vào: “Bà chủ, nên ăn bữa sáng rồi.”
Thấy Thẩm An Nhiên không động thì người giúp việc nữ còn nói: “Nếu như bà không ăn thì chờ đến khi tổng giám đốc Lệ trở về anh ấy sẽ tức giận nữa đó”
Thẩm An Nhiên nghe được tên của “Lệ Đình Phong” thì rốt cuộc cũng có phản ứng. Cô đứng dậy kéo sợ xích thật dài trên mắt cá chân lảo đảo đi đến ngồi ở trên thảm cầm miếng bánh mì sandwich ăn từng miếng từng miếng một, cảm thấy cổ họng có chút nghẹn liền cầm lấy ly sữa bò lên uống.
Có điều cô thật sự không có chút khẩu vị nào vì thế chỉ ăn vài miếng rồi lại thôi. Người giúp việc vẫn luôn chờ cô ở bên ngoài, thấy cô chậm chạp ăn từng miếng một.
“Bà chủ, nếu như bà thật sự không muốn ăn thì không cần phải ăn đâu”
Thẩm An Nhiên lắc đầu, cưỡng ép nhét miếng bánh sandwich cuối cùng vào trong miệng nhai cho xong.
“Tôi ăn xong rồi” Cô đem cái dĩa trống không bỏ vào trong khay.
Người nữ giúp việc khom người kéo cái mâm ra, sau khi đi được hai bước thì cuối cùng cũng không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn Thẩm An Nhiên vẫn còn đang ngồi thế giới ngầm.