Cách đó không xa cô thấy một bàn phẫu thuật, trên bàn đặt các loại ống tiêm, chất lỏng với màu sắc phong phú, đặt cùng nhau khiến người ta không rét mà run.
Thẩm An Nhiên vốn mang theo dao để tự sát, nhưng cô còn chưa kịp hành động thì trên cổ đã bị một cái gì đó đâm phải rồi ngất đi.
Vừa tỉnh đã bị dây xích trói ở chỗ này, Thẩm An Nhiên ngẩng đầu nhìn một thiết bị trên tường, giọng nói vừa rồi hẳn là từ nơi này vọng đến.
Không biết mới là thứ khiến người khác sợ hãi nhất, bởi vì anh không biết thứ tiếp theo đang chờ đợi anh là núi đao hay biển lửa, hoặc cả hai đều có.
Cánh cửa kia đột nhiên mở ra, cùng với một tiếng cửa “cọt kẹt, tiếng bước chân trầm ổn càng ngày càng gần, Thẩm An Nhiên nâng mắt nhìn về phía đối diện…
Theo tiếng bước chân đến gần Thẩm An Nhiên cũng nhìn thấy người đi vào, người kia đeo mặt nạ Quỷ Vương, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, đôi môi đỏ mọng tự nhiên nhếch lên thành một nụ cười, cơ thể cao hơn một mét lộ ra cảm giác áp bách.
Cơ thể Thẩm An Nhiên run rẩy, sợ hãi hoàn cảnh xa lạ, và sợ hãi người này, thấy được mọi thứ xung quanh cô đã biết rõ thủ đoạn tra tấn người của người này không tâm thường.
Ngoài ra còn có hai gã mặc đồ đen đi theo anh ta, bọn họ đeo mặt nạ Hắc Bạch kỳ lạ trên mặt, chỉ có mắt và miệng được lộ ra bên ngoài.
Thẩm An Nhiên giả vờ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ Quỷ Vương, không né không tránh: “Anh không phải là Trần Hâm Bằng”
Người đàn ông nhướng mày, có chút kinh ngạc, vừa rồi anh ta ở trong phòng điều khiển quan sát thấy Thẩm An Nhiên sợ đến mức giọng nói cũng run lên, không ngờ nhanh như vậy cô đã lấy lại bình tĩnh.
Người phụ nữ của Lệ Đình Phong quả là khác biệt, nhận ra được việt này khiến trong lòng người đàn ông có chút không vui.
“Nếu cô muốn gặp Trần Hâm Bảng tôi có thể gọi ông ta đến” Giọng nói người đàn ông tràn đầy ác ý.
Thẩm An Nhiên cán cắn môi dưới, đổi chủ đề: “Anh là ai?
Vì sao lại bắt cóc Hạ Minh Nguyệt rồi bắt tôi đến đây trao đổi?”
“Người bắt cô đến trao đổi là Lệ Đình Phong chứ không phải tôi” Người đàn ông đi đến ngồi lên ghế trước bàn giải phẫu, hai chân đan chéo, một tay để dưới nách một tay nghịch nghịch ống tiêm, đổi mắt nhìn Thẩm An Nhiên đang vùng vẫy: “Đừng giãy dụa nữa, dây xích trói cô dù có dùng kiếm chém cũng không đứt, cố gắng giấy dụa chỉ làm trầy da cô thôi”
Cổ tay và cổ chân Thẩm An Nhiên đã đỏ lên, da thịt nóng cháy đau rát, cô biết có giãy dụa cũng không được gì nhưng cô không cam lòng cứ như vậy mặc cho người ta định đoạt.
Người đàn ông hứng thú nhìn dáng vẻ Thẩm An Nhiên giãy dụa trên giường, nói thế nào đây, cô như một con bướm mắc vào mạng nhện, sự xinh đẹp cuối cùng của một khác trước khi chết.
“Tôi đã uốn nếm thử mùi vị của vợ Lệ Đình Phong từ lâu”
Người đàn ông thả ống tiêm xuống bàn sau đó đi đến trước mặt Thẩm An Nhiên.
Hơi thở trên người anh ta lạnh như băng, như là khí độc trong đầm lầy lạnh lẽo.
“Sợ nó à?”
Sao có thể không sợ, dù sao ai cũng sợ đau cả.
Thẩm An Nhiên lờ mờ đoán được đối phương là kẻ thù của Lệ Đình Phong, cô biết Lệ Đình Phong đã nhiều năm nhưng chưa từng biết có người đàn ông nào đeo mặt nạ Quỷ Vương.
“Nếu anh muốn đối phó với Lệ Đình Phong thì anh đã ra quyết định sai lầm rồi, Lệ Đình Phong để tôi mang tiền đến đây để đổi Hạ Minh Nguyệt về thì anh nên biết rõ người mà anh ta quan chính là Hạ Minh Nguyệt chứ không phải tôi”
“Vậy sao?”
Đôi mắt Thẩm An Nhiên lập loè, cô không nói lời nào nữa.