Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 239: Chương 239




Người đàn ông tiếp tục nói: “Xem ra cô rất để ý việc Lệ Đình Phong lựa chọn Hạ Minh Nguyệt chứ không phải cô.”

Thẩm An Nhiên nghẹn họng: “Tôi quan tâm thì quan trọng sao?”

Mạng của cô còn không ai để ý, ai thèm quan tâm đến tâm trạng của cô thế nào chứ, dù có không cam lòng thì kết quả của cô là vẫn bị đưa đến đây.

Đối với Lệ Đình Phong mà nói cô chỉ là một món hàng mà thôi, hàng hoá thì không cần được đáp lại, chỉ có thể tuỳ tiện chuyển nhượng.

Người đan ông cười nhạo một tiếng: “Nếu vậy thì tôi đi vào chủ đề chính nhé” Người đàn ông đột nhiên buông cằm của Thẩm An Nhiên ra, tay chuyển đến cổ rồi xé rách da thịt của cô, da thịt bại lộ tại không khí lạnh như băng khiến đầu óc Thẩm An Nhiên trống rỗng.

Cô muốn đưa tay lên ngăn cản nhưng dây xích trói cổ tay cô rất chặt, dây xích trên người cô đụng vào miếng ván gỗ tạo ra tiếng ầm vang.

Hàm răng không ngừng run lên, cô sợ hãi đến mức quên cả cầu xin.

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi vẫn chưa làm gì cô mà”

Dáng vẻ người phụ nữ đỏ hồng hai mắt run rẩy như một con thỏ nhỏ đang run rẩy, loài thỏ là loài thường thấy nhất trên nàn giải phẫu.

Con thỏ sống sờ sờ cũng bị trói trên bàn như vậy, sau đó dùng một con dao sắc bén từng chút từng chút cắt xuống.

Từ lúc đáng yêu đến vô cùng đáng thương, người đàn ông dùng ánh mắt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nhìn Thẩm An Nhiên đang vì sợ hãi mà đỏ bừng hai mắt.

Bị một người đàn ông dùng ánh mắt trần truồng như vậy đánh giá, sự nhục nhã này còn khó chịu hơn cả chết, giọng nói Thẩm An Nhiên tắc nghẹn như không tưởng nổi: “Anh giết tôi đi: “Trực tiếp giết chết thì rất nhàm chán, nhìn những thứ trong căn phòng tối mà tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô đi, yên tâm đi tôi sẽ ra tay rất nhẹ, chắc chắn cô sẽ vẫn còn sống”

Người đàn ông mỉm cười, sau đó dặn dò thuộc hạ đứng sau: “Đặt dụng cụ vào.”

Dụng cụ trong miệng người đàn ông chính là máy phát hiện nói dối, lắp lên đầu Thẩm An Nhiên rồi chỉ cần cô nói dối đèn trên đó sẽ phát sáng.

Thẩm An Nhiên không viết vì sao đối phương lại lắp máy phát hiện nói dối cho cô, nhưng có lẽ là muốn ép cô nói gì đó, trên người cô có điều gì không thể nói sao?

Thấy Thẩm An Nhiên nhìn mình chằm chằm, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nổi lên màu hồng phơn phớt, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng lẽ cô không biết dùng ánh mắt tội nghiệp như vậy nhìn anh ta chỉ càng kích thích cảm giác bạo ngược của anh ta sao? Có vẻ đối xử dịu dàng đều là dư thừa.

Thẩm An Nhiên có làn da trắng lạnh, làn da trắng óng ánh sờ vào lập tức hồng lên, ví dụ như trên vai cô bây giờ đã có hai dấu tay.

“Anh định làm gì…”

“Đừng nóng vội, đợi lát nữa cô sẽ biết” Người đàn ông không thèm để ý tới Thẩm An Nhiên đang khóc nức nở, anh ta nhận lấy cái hộp thuộc hạ đưa tới, cái hộp được đóng kín, vừa mở ra một làn khói trắng lập tức bay ra.

Người đàn ông dùng một cái kẹp gắp một vật giống một cục đá lạnh trong hộp ra.

Chỉ vừa nhìn qua Thẩm An Nhiên đã toát mồ hôi lạnh đầy lưng.

Không biết từ lúc nào đôi mắt của người đàn ông đã toát ra sự hung hãn: “Biết băng khô không? Cái này còn có thể khiến da bị thương nhanh hơn cả băng khô, tôi vốn muốn dùng con dấu lửa, nhưng vết bỏng quá xấu và đau lắm, đây là thứ tôi mới phát hiện ra gần đây, để cô nếm thử một chút.

Người đàn ông dí cái kẹp vào người cô, Thẩm An Nhiên quên cả giãy dụa và kêu la, sự sợ hãi khiến cô trông như một kẻ ngốc mà nhìn hành động của người đàn ông đến khi miếng băng khô kia chạm vào ngực cô.

Mảnh da thịt đó rất nhanh bị co lại như thối rữa, băng khô tan vào trong, khoan tim đau khổ cũng chỉ như thế mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.