Thẩm An Nhiên nhíu mày, không hiểu lời anh ta nói có ý gì, chẳng lẽ thân thể của chính cô mà cô lại không hiểu rõ sao?
Thẩm An Nhiên vô cùng nghi ngờ những lời mà anh ta nói, cô nhíu mày, vừa định mở miệng thì chuông điện thoại bỗng nhiên lại vang lên, cô cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình.
Là Lệ Đình Phong gọi điện cho cô.
Trong điện thoại mới của cô chỉ lưu số của năm người là Lệ Đình Phong, Triệu Việt, quản gia Lý, thím Trương, thím Lưu.
Bình thường người hay liên lạc nhất là Lệ Đình Phong, cô nhận điện thoại, giọng nói dịu dàng cất lên: “Anh Phong”
“Uống thuốc chưa?”
Nghe thấy giọng nói của Lệ Đình Phong, lo lắng trong lòng Thẩm An Nhiên lập tức biến mất không còn dấu vết, tâm trạng của cô tốt lên không ít, đôi mày đang nhíu chặt lại giãn ra, khóe miệng khẽ cong lên.
“Uống rồi, vừa uống xong, em rất ngoan đó”
“Ngoan như vậy, đêm về sẽ thưởng cho em”
Nghe được một chữ “thưởng”, Thẩm An Nhiên lập tức nghĩ đến chuyện trên giường tối qua… Cô vụng trộm đỏ mặt thầm mắng anh là tên lưu manh.
“Bên ngoài trời đang mưa, em có mang ô không? Anh bảo tài xế đến đón em”
“Không cần đâu, mưa chẳng được bao lâu đâu. Em sẽ bắt xe để về. Anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, vừa xem xong hợp đồng cần ký”
Thẩm An Nhiên đưa mắt nhìn thời gian, bây giờ đã là một giờ rồi, vậy mà Lệ Đình Phong vẫn chưa ăn cơm.
Cô bị bệnh đau dạ dày lâu năm tra tấn, không muốn để cho lệ Đình Phong cũng mắc bệnh đau dạ dày như mình.
“Món bò bít tết của nhà hàng phương Tây hôm nay em ăn rất ngon, bài trí cũng không tệ, lần sau chúng ta cùng đi ăn nhé”
Lục Cảnh Xuyên ngồi đối diện sau khi nghe thấy lời cô nói thì biểu cảm lập tức trở nên u ám, đôi mắt màu nâu nhạt của anh ta dần dần chuyển sang âm u lạnh lẽo.
Không biết Lệ Đình Phong nói gì trong điện thoại mà lại khiến cho nụ cười trên mặt Thẩm An Nhiên ngọt ngào tới vậy, còn dặn anh mau đi ăn cơm đi.
“Hôm nay em đi xem phim một mình rồi lại tự đến nhà hàng phương Tây ăn cơm sao?”
Thẩm An Nhiên trả lời: “Vâng…”
Đúng lúc này, món tráng miệng đã được dọn ra, Lục Cảnh Xuyên nhìn Thẩm An Nhiên trả lời điện thoại như không có ai ở đây, ánh mắt anh ta ngày càng trở nên lạnh lùng, trong lòng nảy ra một ý nghĩ chẳng mấy tốt đẹp.
“An Nhiên, đồ tráng miệng được dọn lên rồi, mau ăn đi”
Thẩm An Nhiên đột nhiên sững người. Cô vốn dĩ đang trả lời Lệ Đình Phong, không ngờ đúng lúc này Lục Cảnh Xuyên tự nhiên lại nói chen vào, sống lưng cô lạnh toát, thông qua điện thoại cô cũng cảm nhận được Lệ Đình Phong đang tức giận.
“Rốt cuộc thì em đang ở với ai?”
Thẩm An Nhiên vội vàng giải thích: “Là một người lạ hôm nay mới gặp, em không hề quen biết anh ta”
Lệ Đình Phong hít một hơi thật sâu: “Được, anh biết r Thẩm An Nhiên vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Lệ Đình Phong đã cúp điện thoại, có thể biết được anh đang tức giận đến thế nào.
Thẩm An Nhiên ngơ ngác nhìn điện thoại, vẻ mặt có chút không biết phải làm sao.
“Chồng em gọi điện cho em sao?” Lục Cảnh Xuyên vui vẻ nhìn cô, giọng điệu tràn đây mờ ám.
Bây giờ Thẩm An Nhiên đã có thể khẳng định chắc chắn rằng vừa rồi là anh ta cố ý lên tiếng!
Trước kia từng nghe nói đến các cô trà xanh, không ngờ hôm nay cô còn có thể gặp được các anh trà xanh nữa.