“Nếu thật sự yêu em, chồng em sẽ không tức giận vì chút chuyện nhỏ nhặt này đâu” Lục Cảnh Xuyên đẩy món tráng miệng đến trước mặt Thẩm An Nhiên.
“Người yêu em sẽ tôn trọng em, sẽ tin tưởng em, em sẽ gặp đủ các loại người xung quanh mình, em sẽ kết bạn với những người có chung chí hướng với mình, giữa hai vợ chồng lẽ nào đến chút tin tưởng này cũng không có sao?”
Sắc mặt của Thẩm An Nhiên có hơi khó coi, Lục Cảnh Xuyên nói những lời này có lẽ là muốn gây ra sự bất đồng giữa cô và Lệ Đình Phong, nhưng không thể không thừa nhận những lời anh ta nói cũng rất có đạo lý.
Bây giờ Thẩm An Nhiên đã mất hết kí ức, không nhớ tất cả những chuyện trong quá khứ, cô rất muốn được kết bạn.
Lại thêm nội dung của bộ phim sáng nay xem có sức ảnh hưởng quá lớn, cô không muốn biến thành nữ phụ trong bộ phim kia, ngoại trừ tình yêu thì chẳng có gì khác.
Cô tin tưởng Lệ Đình Phong, mà Lệ Đình Phong hẳn là cũng nên tin tưởng cô, giữa hai vợ chồng không thể nào đến ngay cả chút tin tưởng này cũng không có.
“Hôm nay chúng ta đã cùng nhau đi xem phim, lại còn đến đây ăn cơm trưa, nói là bạn bè cũng không có gì quá đáng. Là bạn bè, anh chỉ muốn nhắc nhở em một điều rằng em xứng đáng có một người yêu dịu dàng biết chở che và bảo vệ cho em.
“Em xứng đáng được một người dịu dàng yêu thương che chở, chứ không phải một kẻ chưa nghe em giải thích lấy nửa lời đã trực tiếp cúp điện thoại” Chưa hết, Lục Cảnh Xuyên còn bổ sung thêm một câu: “Nếu em ở bên anh, anh sẽ cho em được hoàn toàn tự do, sế không can thiệp vào chuyện xã giao của em, mấy thứ cơ bản nhất như tôn trọng và tin tưởng thì nhất định phải có”
Sắc mặt Thẩm An Nhiên trở nên nặng nề, Lệ Đình Phong là loại người như thế nào, cô biết rõ hơn bất kì ai, không đến lượt người ngoài quan tâm.
“Châm ngòi ly gián cũng vô dụng thôi.”
Lục Cánh Xuyên nhếch miệng cười vui vé: “Cuôi cùng có phải châm ngòi ly gián hay không, đợi tới khi em quay về là sẽ biết ngay thôi”
Bây giờ đâu óc của Thẩm An Nhiên không được linh hoạt như trước nhưng cũng không có nghĩa là cô ngu ngốc.
Nghe Lục Cảnh Xuyên nói những lời này, cô gân như có thể quả đoán kết luận, anh ta tiếp cận cô không phải bởi vì say đắm từ cái nhìn đầu tiên gì đó mà là có mục đích riêng.
Thẩm An Nhiên nhìn điện thoại chằm chằm, sắc mặt có hơi tái đi, cô nhìn bánh gato đặt trước mặt mình, hương vị của nó ngọt ngào khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn ăn, nhưng dạ dày của cô giống như đang bị thứ gì đó chặn lại, cơ bản là nuốt không trôi.
Làm sao dỗ dành được một người đàn ông đang tức giận đây?
Thẩm An Nhiên vấp phải vấn đề này, việc hôm nay là cô đã làm sai trước, cô không nên nói dối Lệ Đình Phong, nói rằng mình đang ăn cơm một mình.
Thẩm An Nhiên gọi nhân viên phục vụ tới, gọi hai phần bánh gato matcha mang về.
“Em không ăn nữa sao?” Lục Cảnh Xuyên nhìn đồ ăn trước mặt cô, trên bàn ăn, cô chỉ đụng đến vài miếng thịt bò, món khai vị cũng chỉ ăn một ít, món canh thì cơ bản không đụng đến.
“Tôi đã no rồi, cảm ơn anh đã chiêu đãi” Thẩm An Nhiên lấy thẻ ra: “Bữa cơm này chúng ta chia tiền, không ai nợ ai”
Đây là đang quyết tâm vạch rõ giới hạn với Lục Cảnh Xuyên.
Lục Cảnh Xuyên nhìn cô, thái độ lạnh lùng, không nói gì, nhưng đôi mắt màu nâu càng trở nên thâm sâu.
Thẩm An Nhiên cầm theo bánh gato đi tính tiền, khi đến quầy lễ tân thì mới biết bữa cơm này không cần trả tiền, bởi vì Lục Cảnh Xuyên là ông chủ của nơi này.
Thẩm An Nhiên sững sờ quay đầu lại, Lục Cảnh Xuyên đứng ở sau trừng mắt nhìn cô.