Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Duệ Duệ thật hiểu chuyện.” Lâm Thâm Thâm uống một ngụm nước, dùng giọng nói ấm áp dịu dàng tán dương Bác Duệ.
Bác Duệ giống như nhận được giải thưởng, bé xấu hổ mỉm cười với Lâm Thâm Thâm, rồi bé xoay người qua, cầm gói Bản Lam Căn đặt ở trên bàn lên, xé miệng túi ra, đổ vào trong ly nước.
Đổ xong một gói, bé lại đổ thêm gói khác.
Sau đó khuấy đều, bưng lên, uống một ngụm, vừa uống xong ngụm này, khuôn mặt nhỏ của bé đã nhăn chặt lại.
Đắng quá...
Do bé đổ hẳn hai gói Bản Lam Căn vào cốc, nên vị sẽ đậm hơn, mặc dù chỉ mới uống có một ngụm, thế nhưng miệng của bé đã tràn đầy vị là lạ của Bản Lam Căn.
Bác Duệ đặt ly nước đã pha Bản Lam Căn ở trên bàn theo bản năng.
Lâm Thâm Thâm thấy một loạt hành động này của Bác Duệ, cô ngồi ở trên ghế sa lon, hơi nghiêng người về phía trước, hạ thấp người xuống, cố gắng để mình và Bác Duệ duy trì tư thế nhìn thẳng, vừa rồi cô nhìn bé đến xuất thần, không chú ý đến bé xé cái gì cho vào nước, hỏi: “Em đang uống cái gì đấy?”
“Bản Lam Căn.” Bác Duệ ngoan ngoãn trả lời, sau đó chỉ chỉ vào cổ họng của mình, lại sờ vào trán nói: “Hình như cháu đang bị cảm, còn hơi sốt nữa.” Ngay sau đó, Bác Duệ nuốt nước miếng, lại bổ sung thêm một câu: “Cổ họng hơi đau.”
Lâm Thâm Thâm nhìn ly nước được Bác Duệ pha thành màu đen thùi lũi, nghĩ đến vừa nãy bé xé rồi đổ cả hai gói thuốc vào, cô bưng lên, uống thử một ngụm, vị đắng đến nỗi ngay cả người lớn như cô cũng khó có thể nuốt trôi: “Sao em pha nhiều thuốc thế?”
“Uống nhiều, sẽ nhanh khỏi bệnh.” Bác Duệ dùng giọng điệu lý luận của trẻ con nói với Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm cau mày đặt ly nước Bản Lam Căn lại trên bàn, cô nâng tay sờ lên trán của Bác Duệ, cẩn thận cảm nhận, phát hiện ra thân nhiệt của người Bác Duệ thật sự hơi cao.
“Nhà em có nhiệt kế không?” Lâm Thâm Thâm nhẹ giọng hỏi.
Bác Duệ ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Lâm Thâm Thâm, lắc đầu phủ nhận.
Nhà bé vốn có một hộp nhiệt kế, nhưng do bé nghịch ngợm càn quấy, tò mò muốn biết vạch màu đỏ bên trong nhiệt kế là thứ gì, vì vậy bé lén lút đập vỡ sau lưng cha, lúc bé sắp nuốt cái thứ màu đỏ đó vào trong bụng, cha bé tình cờ xuất hiện, khiển trách bé một lúc, sau đó giấu hết tất cả nhiệt kế trong nhà đi.
Bé không biết cha giấu nhiệt kế ở chỗ nào, lại càng không thể để chị Thâm Thâm biết chuyện nghịch ngợm mất mặt của mình, vì vậy Bác Duệ lại lắc đầu, nhấn mạnh nói: “Nhà em không có nhiệt kế.”
Mặc dù Lâm Thâm Thâm đã từng sinh con, nhưng cô chưa từng chăm sóc cho con mình ngày nào. Tuy trong giấc mơ, cô mơ mình chăm sóc cho con rất tốt, nhưng đến khi thật sự đi vào thực tiễn, cô lại bó tay không biết nên làm thế nào.
Bệnh của trẻ con có thể là bệnh nhẹ có thể là nặng, nhà không có nhiệt kế, không thể đo được nhiệt độ cơ thể của bé, Lâm Thâm Thâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng đứng dậy nói: “Chị đưa em tới bệnh viện khám xem có bị làm sao hay không?”
...
Lúc này đúng giờ tam tầm ở Bắc Kinh, mật độ giao thông rất lớn, xe cộ qua lại trên đường đông như mắc cửi, Bác Duệ lên xe, bé tỏ ra hơi lơ đễnh, nhưng sợ chị Thâm Thâm ngồi một mình trên xe buồn chán, cố gắng lên tinh thần thỉnh thoảng trò chuyện với Lâm Thâm Thâm.
Bệnh của trẻ con thường đến rất nhanh, vì vậy không bao lâu sau, nhiệt độ cơ thể của Bác Duệ tăng cao hơn, người sốt đến mơ màng trầm trầm.
Dù sao bé cũng chỉ là trẻ con, cho dù vừa rồi có giả vờ làm người lớn, bây giờ bệnh tình tăng thêm, bé vẫn khó có thể chịu đựng được.
Trên thực tế, bình thường Bác Duệ không phải là đứa trẻ ưa dính người, nhưng bản thân bé cũng không biết tại sao, lúc này mình cực kỳ muốn dính lấy Lâm Thâm Thâm.