Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Loại cảm giác này, giống như lúc cô mang thai khoảng bảy tám tháng, đang tắm trong phòng tắm một mình, vô tình va vào người, suýt nữa ngã xuống sàn phòng tắm, lúc đó cô vô thức đưa tay che lấy bụng của mình, trong lòng cũng dâng lên cảm giác lo lắng sợ hãi giống như thế này.
Cảm giác lo lắng này, càng giống như là một loại bản năng.
Giống như là của những người máu thịt tương liên, mới xuất hiện loại đó bản năng.
Thật là kỳ quái... sao cô lại có loại bản năng này với Bác Duệ?
Lâm Thâm Thâm nhíu mày, cô lại nâng tay lên, nhấn chuông cửa thêm hai lần.
Người Bác Duệ không đủ cao, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, bé buông xuống hòm thuốc vừa tìm được xuống, cầm mấy gói thuốc bản lam căn dành cho trẻ em trong tay, chạy bịch bịch tới trước cửa, ngẩng cao đầu lên, nhìn màn hình theo dõi trước cửa, nhìn thấy chị Thâm Thâm của bé xuất hiện ở trong video, Bác Duệ nhất thời đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, sau đó bé xoay người nhìn vào mình trong chiếc gương ở cạnh đó, nhận ra đồng phục đi học của mình hôm nay hơi bẩn, bé lại chạy bịch bịch trở về phòng ngủ của mình, lục tung ngăn kéo nửa ngày trời, tìm được chiếc áo ngắn tay màu vàng sáng, nhanh chóng thay áo, rồi mới chạy thẳng đến trước cửa. Đầu tiên là bé hít một hơi thật sâu, sau đó nhón chân lên, kéo mạnh tay nắm cửa, kéo cửa ra, nở nụ cười thật tươi với Lâm Thâm Thâm đang đứng ở bên ngoài, giọng nói non nớt mang theo vẻ ngây thơ của trẻ con: “chị Thâm Thâm.”
Có thể là do Bác Duệ đang bị bệnh, cộng thêm vừa rồi bé chạy tới tới lui lui mấy vòng trong nhà, khuôn mặt nhỏ của bé hơi đỏ bừng, nhìn rất đáng yêu, nhìn giống như một cô bé, lập tức làm trái tim của Lâm Thâm Thâm mềm nhũn, cô lập tức cúi xuống người, sờ lên trán của Bác Duệ, nhẹ nhàng hỏi: “Duệ Duệ, em khó chịu chỗ nào?”
Bác Duệ được Lâm Thâm Thâm sờ lên trán, mặt càng đỏ hơn, bé hơi xấu hổ cúi thấp đầ xuống, sau đó lại đưa tay ra, nắm lấy tay của Lâm Thâm Thâm, lễ phép mở miệng, nói: “Chị Thâm Thâm đi vào đi, đùng đứng ở cửa nữa.”
Bàn tay của Bác Duệ mềm mại, nhỏ xíu, giống như cây bông mềm mại vải, Lâm Thâm Thâm bị bé cầm lấy mà không biết phải làm sao, muốn dùng lực lại sợ bóp đau bé, vì vậy cô chỉ có thể duy trì tư thế cứng ngắc để Bác Duệ cầm ngược tay mình, mặc cho Bác Duệ kéo mình vào phòng.
“Chị Thâm Thâm, mời chị ngồi.” Bác Duệ dẫn Lâm Thâm Thâm tới trước ghế sa lon, giống như chàng trai nhỏ lịch thiệp, chỉ chỉ vào ghế sa lon, sau đó xòe bàn tay của Lâm Thâm Thâm ra, nói: “Chị Thâm Thâm, em đi rót nước cho chị.”
Nói xong, Bác Duệ nhấc dép đi trong nhà đi tới bên máy lọc nước, rót hai ly nước lọc, bưng trở về, đưa một ly cho Lâm Thâm Thâm, một ly để lên bàn.
Lúc nhận lấy ly nước, cô dịu dàng mỉm cười với Bác Duệ nói: “Cám ơn em.”
Bác Duệ nhìn Lâm Thâm Thâm, chớp chớp đôi mắt to tròn, ngượng ngùng dùng giọng nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy được mở miệng nói: “Em rất thích làm những chuyện này cho chị Thâm Thâm.”
Nếu đổi thành một người đàn ông bình thường nói thế này với Lâm Thâm Thâm, Lâm Thâm Thâm sẽ nghe ra ý ái - muội bao hàm trong lời nói này, nhưng nghe thấy những lời này từ trong miệng Bác Duệ nói ra, Lâm Thâm Thâm lại cảm thấy xúc động khó có thể diễn tả thành lời.
Cô nhớ bàn tay mình vừa được Bác Duệ nắm thật chặc, lại nhìn bóng hình nhỏ bé của Bác Duệ trước mặt mình, trong lòng cảm nhận được hơi ấm lâu lắm rồi không cảm nhận được.
“Duệ Duệ thật hiểu chuyện.” Lâm Thâm Thâm uống một ngụm nước, dùng giọng nói ấm áp dịu dàng tán dương Bác Duệ.