Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Bác Duệ nói tới đây, bé bỗng dưng ngừng lại, sau đó cúi đầu nhỏ xuống.
Bé vốn định cố gắng biểu hiện ở trước mặt chị Thâm Thâm, nhưng không ngờ, vừa nói, đã nói đến chuyện buồn của mình.
Lúc trước, bé thường hay cha xem hỏi mẹ mình là ai, có một lần Cẩm Dương bị bé hỏi đến phiền, hung dữ quát to với bé: Có quỷ mói biết mẹ của con là ai! Nếu mẹ con muốn con, mẹ con nhất định sẽ trở về tìm con! Bây giờ đã qua năm năm rồi mà mẹ con còn chưa xuất hiện, chắc chắn là mẹ con không muốn con nữa!
Cẩm Dương đang nói sự thật, anh thật sự không biết mẹ ruột của Bác Duệ là ai, nếu quay ngược lại, ngoại trừ hai tháng trước anh gặp lại Lâm Thâm Thâm quan hệ với cô, chân chân thật thật xuất tinh, còn lại chỉ có hồi học đại học, trong lúc bất chợt anh nằm mơ thấy Lâm Thâm Thâm, rồi chơi trò máy bay chiến đấu với người khác ra.
Vì vậy, nguồn gốc duy nhất khiến Bác Duệ ra đời, cũng chỉ có lần xuất tinh kia, nhưng anh bí mật điều tra bao nhiêu lâu, cũng không điều tra ra được là đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng những lời nói thật của Cẩm Dương, rơi vào trong tai của Bác Duệ, thì lại trở thành những lời tổn thương lòng người.
Vì vậy, lần đầu tiên Bác Duệ ngoan ngoãn, nổi nóng với cha, sau đó chạy bịch bịch bịch trở về phòng của mình, để thể hiện sự bất mãn của mình, bé còn “ Ầm —— “ đóng sầm cửa lại.
Cuối cùng, chiến tranh lạnh giữa Bác Duệ và cha mình chấm dứt vì bé thật sự đói đến mức không thể chịu đựng được nữa, muốn uống sữa.
Nhưng từ đó về sau, Bác Duệ không còn hỏi mẹ mình là ai, cũng không đòi có mẹ nữa.
Hôm nay bất chợt nói ra, Bác Duệ nhất thời có cảm giác buồn bã vì người lớn vĩnh viễn không thể nào hiểu nổi thế giới của trẻ con.
Mặc dù không còn hay nhắc tới mẹ nữa, nhưng dạo này bé thường xuyên nằm mơ thấy mẹ của mình. Mặc dù không biết mẹ của mình nhìn như thế nào, nhưng bé vẫn cảm thấy bóng người mơ hồ không rõ của mẹ đẹp hơn mẹ của tất cả các bạn học trong lớp mình.
Với lại mẹ của bé sẽ không hung dữ với bé giống như cha, còn lén lút cho bé tiền tiêu vặt, mang bé đi ăn kfc, sẽ kiên nhẫn chơi trò chơi với bé, sẽ không giống như cha, nhìn thấy bé vui vẻ chơi ghép hình, đã mất hết kiên nhẫn lấy mất trò ghép hình của bé, nhanh chóng gọn gàng ghép lại, sau đó nói với bé bằng giọng điệu mà bé không thể nào hiểu nổi: Bác Duệ này, từ hồi một tuổi cha đã biết chơi trò ghép hình này rồi!
Bé đã nhìn thấy em bé một tuổi rồi, nhà của bạn tốt Chung Trạch của bé có một một quả bóng da nhỏ, lúc đến nhà của Chung Trạch chơi bé đã từng gặp quả bóng da nhỏ đó, quả bóng da nhỏ ngoài khóc ra chỉ có ngủ, nhìn chẳng giống kiểu biết chơi ghép hình!
Cha lại lừa gạt bé!
Lâm Thâm Thâm lập tức bị những lời của Bác Duệ chọt trúng bí mật đẫm máu mình giấu kín trong lòng, chưa bao giờ bày tỏ với anh, cô nhất thời nhớ đến đứa con của mình, nghĩ đến con của mình, có phải bây giờ nó cũng đang như thế này, vì không có mẹ mà nói ra những lời khiến lòng người chua sót như thế này hay không?
Trái tim của Lâm Thâm Thâm đột nhiên đập loạn, mỗi nhịp đập của trái tim, đều làm cô đau đến tê tâm liệt phế, cô phải cố gắng rất lâu, mới khiến vẻ mặt của mình ung dung bình tĩnh như bình thường được. Cô cúi đầu, dịu dàng xoa xoa đầu nhỏ của Bác Duệ, dùng chính cảm xúc của mình, an ủi Bác Duệ: “Duệ Duệ, thật ra mẹ em cũng rất nhớ em.”
“Phải không ạ?” Chưa bao giờ có ai nói những lời này với Bác Duệ cả, hai mắt của bé nhất thời sáng lên, kích động nhìn Lâm Thâm Thâm, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Mẹ em sẽ thật sự muốn em sao?”