Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Phải không ạ?” Chưa bao giờ có ai nói những lời này với Bác Duệ cả, hai mắt của bé nhất thời sáng lên, kích động nhìn Lâm Thâm Thâm, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Mẹ em sẽ thật sự muốn em sao?”
“Sẽ.” Lâm Thâm Thâm không biết, rốt cuộc là mình đang tự giải thích với đứa con ruột của mình, hay là đang an ủi Bác Duệ: “Có lẽ mẹ em có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đó, nên mới không trở về tìm em, nhưng có một ngày nào đó, mẹ em nhất định sẽ trở về tìm em.”
Phụ nữ luôn đối xử tinh tế và mềm mại với đứa trẻ hơn đàn ông.
Trên thực tế, Cẩm Dương đối xử với Bác Duệ rất tốt, nhưng mỗi lần đụng phải vấn đề liên quan tới mẹ của Bác Duệ, tính khí của anh lại trở nên nóng nảy lạ thường, có thể là do suy nghĩ của đàn ông thường thoáng hơn, khiến Cẩm Dương không ý thức được hành động của mình đã phần nào kích thích đến Bác Duệ.
Vì vậy, những lời an ủi dịu dàng của Lâm Thâm Thâm, là những lời lần đầu tiên Bác Duệ nghe thấy trong đời, bé lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng, ý định trông ngóng mẹ vốn đã bị dập tắt, nay lại được dấy lên hy vọng.
Tuy nhiên, hy vọng đó chỉ tồn tại được một lúc, bé lại ảo não cúi đầu, do dự một lúc sau, bé mới nhìn Lâm Thâm Thâm bằng ánh mắt đặc biệt nghiêm túc, nói: “Chị Thâm Thâm, em còn có một việc chưa nói cho chị biết.”
Lâm Thâm Thâm thấy Bác Duệ căng thẳng như vậy, cô cũng căng thẳng theo: “Chuyện gì?”
Bác Duệ dùng giọng điệu đặc biệt nhỏ, đặc biệt trịnh trọng, giống như nghiêm túc chia sẻ những bí mật nhỏ của chính mình với người khác, ghé sát bên tai Lâm Thâm Thâm, cẩn thận nói từng từ từng tự một: “Chị Thâm Thâm, mẹ em có thể là một ống nghiệm.”
Đây là những lời bé từng nghe lén cha và cô nói chuyện với nhau, sau khi biết chuyện này, bé vui vẻ mấy ngày, thậm chí lúc đến chơi nhà bạn tốt Chung Trạch của mình, bé còn thề thốt nói với bạn mình, mẹ mình là cái ống nghiệm.
Bây giờ, cuối cùng bé đã được thấy ống nghiệm trông như thế nào, nên bé không tin tưởng cho lắm.
Ống nghiệm nhỏ như vậy, sao có thể sinh ra bé được?
Lâm Thâm Thâm đã sớm bị bí mật nhỏ này của Bác Duệ dọa cho sợ hãi, cô hoàn toàn không biết bây giờ Bác Duệ đang suy nghĩ cái gì trong đầu nhỏ của mình, thậm chí cô nhanh chóng hoạt động não bộ, suy nghĩ sắp xếp ngôn từ để an ủi Bác Duệ.
Nhưng một lát sau, Lâm Thâm Thâm vẫn chưa nghĩ ra được lời an ủi, đã lại nghe thấy giọng nói buồn rầu của Bác Duệ truyền tới: “Nhưng chị Thâm Thâm à, trên thế giới này có bao nhiêu là cái ống nghiệm, hơn nữa hình dáng đều giống nhau y như đúc, nếu em thật sự là đứa con trai được ống nghiệm sinh ra, vậy sao em biết được ống nghiệm nào là mẹ em?”
Một giây trước, Lâm Thâm Thâm vẫn đang cẩn thận suy nghĩ nên an ủi Bác Duệ như thế nào, một giây tiếp theo cô đã bị những lời nói ngây thơ hồn nhiên của Bác Duệ làm cho dở khóc dở cười.
Cô lại chợt không biết nên giải thích với Bác Duệ như thế nào, thật ra mẹ của của bé không phải là ống nghiệm, mà là chủ nhân của quả trứng được nuôi cấy trong ống nghiệm.
Tình cờ là, ngay lúc Lâm Thâm Thâm đang cực kỳ xấu hổ, chiếc xe taxi đã lái đến cửa bệnh viện. Thấy vậy, Lâm Thâm Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, trả tiền xe, bế Bác Duệ xuống xe.
...
Có thể do đang là buổi tối, khoa nhi của bệnh viện không có nhiều bệnh nhân cho lắm, Lâm Thâm Thâm đi lấy số khám bệnh cho Bác Duệ trước, rồi mới mang Bác Duệ đi xếp hàng.
Lúc lấy số, Lâm Thâm Thâm biết được sinh nhật của Bác Duệ, bé cùng tuổi với đứa con của cô, chỉ là ra đời muộn hơn một tháng.
Chỉ cần đợi mười phút, là đến lượt Bác Duệ.
Đầu tiên là bác sỹ hỏi Lâm Thâm Thâm mấy vấn đề, sau đó mới lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể cho Bác Duệ.