Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 260: Chương 260: Lơ đãng hỏi han ân cần (8)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thịnh Thế cầm bình nóng đổ vào ấm trà, hồng trà bên trong lập tức tỏa ra mùi thơm lượn lờ, động tác của anh thuần thục cầm ấm trà lên, trước tiên rót vào ly trà ở trước mặt Cẩm Dương: “Cẩm tiên sinh, tôi đã biết anh từ lâu, vẫn luôn không có cơ hội hợp tác, bây giờ cầu còn không được.”

Cẩm Dương dựa lưng vào ghế gỗ khắc hoa, mỉm cười, bưng chén trà mà Thịnh Thế rót cho mình, chậm rãi nhấp một ngụm, nói: “Thịnh tiên sinh, khách khí rồi.”

Thịnh Thế lần lượt rót trà cho Lâm Thâm Thâm, Cố Lan San và mình, mới để ấm trà xuống, nhìn qua Cẩm Dương nói: “Muốn nói quen biết với Cẩm tiên sinh, khi còn ở đại học A, đã sớm biết Cẩm tiên sinh.”

Cố Lan San đang bưng chén trà nóng, còn chưa uống, nghe thấy câu này, không kìm được ngẩng đầu, hiếu kì lên tiếng hỏi: “Tại sao anh biết Cẩm tiên sinh? Cẩm tiên sinh nhỏ hơn anh ba tuổi, nên sẽ học kém anh mới đúng?”

“Sở Sở, vậy em không biết rồi. Lúc ấy Cẩm tiên sinh chính là thiên tài quản lý học, học vượt ba lớp, sau đó thành sinh viên cùng khóa với anh.” Thịnh Thế quay đầu, nhìn vợ của mình, giải thích đơn giản, sau đó quay đầu cười nhìn Cẩm Dương, nửa đùa nửa thật, ung dung nói: “Lúc ấy anh sợ bị Cẩm tiên sinh chiếm hết danh tiếng, không cách nào sinh tồn ở khoa quản lý, cho nên liền chọn ngành kinh tế.”

Cẩm Dương thu lại vẻ mặt trên mặt, nói: “Thịnh tiên sinh lúc ấy ở ngành kinh tế vô cùng nổi bật.”

Lâm Thâm Thâm vẫn luôn biết Cẩm Dương là sinh viên tốt nghiệp đại học A, lúc nhỏ cô được nuông chiều từ bé, không muốn đi trường học, cho nên học chậm hơn các bạn cùng tuổi một năm, mà lại Cẩm Dương chỉ lớn hơn cô một tuổi, cô vẫn cho rằng Cẩm Dương sẽ là học trưởng lớn hơn cô một hai lớp, không ngờ lại hơn cô tận mấy lớp.

Có lẽCố Lan San cảm thấy Lâm Thâm Thâm quá ít nói, liền cười nghiêng đầu, hỏi một câu: “Lâm tiểu thư, cô tốt nghiệp đại học nào vậy?”

Trong lòng Lâm Thâm Thâm lập tức dâng lên sự xấu hổ, cô chỉ học năm nhất ở đại học A, rồi bỏ học đi nước Mỹ, về sau đến bây giờ, còn chưa lấy được bằng chứng nhận tốt nghiệp, Lâm Thâm Thâm rủ tầm mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Năm đó tôi cũng là sinh viên đại học A.”

Thịnh Thế cười ha ha hai tiếng, nói: “Nếu không phải năm đó nhờ Sở Sở ban tặng, có lẽ bây giờ, hai người cũng phải gọi tôi là học trưởng.”

Năm đó anh trêu chọc Cố Lan San, vì cô mà ngã gãy cánh tay, bỏ lỡ kỳ thi cấp ba, dẫn đến lưu ban, từ đó về sau, cuộc đời của anh và Cố Lan San triệt triệt để để quấn quít lấy nhau.

Lời của Thịnh Thế, trêu Cố Lan San biến sắc, hừ mũi một tiếng.

Thịnh Thế lập tức vội vàng giơ cánh tay lên ôm lấy bả vai Cố Lan San, như lấy lòng mở miệng nói: “Nhưng tôi thích ở lại một lớp vì Sở Sở hơn, hai người cùng trưởng thành, cùng tiến bộ, địa vị bình đẳng.”

Cố Lan San được Thịnh Thế chọc cho nở nụ cười xinh đẹp, mắt liếc Thịnh Thế, không còn tùy hứng nghịch ngợm như lúc Lâm Thâm Thâm mới nhìn thấy hai người.

Sau đó, nội dung nói chuyện trời đất ngược lại là đều quay xung quanh liên quan tới vấn đề hợp tác giữa “Mười dặm Thịnh Thế” và xí nghiệp Lâm thị, đây đều là Cẩm Dương và Thịnh Thế trò chuyện, hai người Lâm Thâm Thâm và Cố Lan San ngồi ở một bên nghe.

Trong lúc đó, Cố Lan San còn uể oải ngáp một cái, Thịnh Thế lập tức áy náy nói một tiếng “Thật có lỗi” với Cẩm Dương, rồi quay đầu, quan tâm hỏi thăm: “Sở Sở, em mệt à?”

Cố Lan San xua tay, cầm tăm đâm một miếng táo ăn.

“Có cần đưa em về đi ngủ hay không?” Thịnh Thế không yên lòng tiếp tục hỏi một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.