Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 124: Chương 124: Món quà độc nhất vô nhị (8)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đáy lòng cô ta nhịn không được nổi lên một tầng không vui, liền ngẩng đầu, nhìn về phía Cẩm Dương sau lưng Lâm Thâm Thâm, lập tức ánh mắt sáng lên, giống như nhớ ra điều gì đó, nói: “Thì ra Lâm Thâm Thâm lại đi dạo phố cùng với Cẩm tiên sinh?”

Lâm Thâm Thâm cười cười, không nói gì.

Lục Tương Nghi nhìn qua Cẩm Dương, hơi nhếch môi lên một chút, nói: “Cẩm tiên sinh, không biết anh bây giờ còn nhớ tôi hay không?”

Lâm Thâm Thâm không ngờ Lục Tương nghi lại nói ra như vậy, cô theo bản năng quay đầu, nhìn Cẩm Dương, đáy lòng có chút giật mình, Cẩm Dương và Lục Tương Nghi, có quen biết?

Cẩm Dương vừa rồi nhìn thấy mọi chuyện, mặc dù trên mặt không thể hiện gì, nhưng mà đáy lòng vô cùng bất mãn với Lâm Viễn Ái và Lục Tương Nghi, bây giờ nhìn thấy Lục Tương Nghi dẫn câu chuyện đến trên người mình mình, anh nhịn không được nhíu nhíu mày, mi tâm chợt lóe một tia chán ghét, tư thái cao ngạo đứng bên cạnh Lâm Thâm Thâm, lại không lên tiếng.

Lục Tương Nghi cho rằng Cẩm Dương không nhớ cô là ai, cũng không nổi giận, vẫn giữ vững nụ cười như trước, tự tìm lý do nhìn sang Cẩm Dương, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cẩm tiên sinh nhất định vẫn nhớ tôi, chỉ có điều giả bộ như không nhớ ra thôi, dù sao chuyện lúc trước cũng không phải hay ho gì.”

Cẩm Dương thật sự không nhớ Lục Tương Nghi, nghe cô ta nói như vậy, nhịn không được ngẩng đầu, lãnh đạm liếc qua Lục Tương nghi, nói: “Lục tiểu thư, cô cũng thật biết nói đùa, tôi không nhớ tôi đã từng gặp qua cô.”

Lục Tương Nghi thật không ngờ Cẩm Dương lại dứt khoát không chừa mặt mũi cho mình như vậy, xung quanh còn có mấy nhân viên bán hàng của channel, sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt, nghiến quai hàm, tức giận ôm lấy cánh tay Lâm Viễn Ái, nói một câu: “Viễn Ái, chúng ta đi chọn đồ.”

Lâm Viễn Ái “Ồ” một tiếng, cầm mắt kính, lần nữa đeo lên, xoay người đi theo Lục Tương Nghi.

Lúc Lục Tương Nghi đi ngang qua người Cẩm Dương, đáy lòng lại vẫn cảm thấy có chút không phục, liền ngừng bước, quay đầu, nhìn Cẩm Dương không thay đổi sắc mặt, nói: “Cẩm tiên sinh, sợ rằng một thân quần áo nhìn như quý khí mười phần này, đều là mua từ trên Taobao!”

Nói xong, Lục Tương Nghi mới cảm thấy đáy lòng của mình thư thái một chút, liền ôm lấy cánh tay Lâm Viễn Ái, rời đi, vừa đi còn một bên cố ý kéo giọng, nói với Lâm Viễn Ái bên cạnh: “Viễn Ái, anh ta chính là người lúc trước chị đã nhắc qua với em, chính là người đã lừa gạt tình cảm của chị đó, nhìn như mặc một thân quần áo đồ hiệu, kỳ thật đều là gạt người, nếu như chị không phải đi qua chỗ ở của người đó, thật sự chị sẽ cho rằng anh ta là đại thiếu gia nhà giàu có.”

Cẩm Dương vẫn luôn không hiểu, nghe đến những lời này, mới đột nhiên nhớ đến, Lục Tương Nghi rốt cuộc là ai.

Từng ở đại học A, kỳ thật phụ nữ quấn quanh Cẩm Dương, cũng không ít, trừ Lâm Thâm Thâm ra, Lục Tương Nghi cũng xem là một người.

Lục Tương Nghi gặp Cẩm Dương, là trong một lần vô ý, đụng phải ở thư viện đại học A.

Mặc dù Cẩm Dương an phận sinh hoạt ở Bắc Kinh, ẩn giấu thân phận người thừa kế tập đoàn Bạc Đế của mình, nhưng mà cách ăn mặc quần áo của anh, cũng đều là những đồ chế tác thủ công sa hoa tinh khiết.

Công thêm khí chất vốn rất tốt của anh, một thân quý khí, mặc quần áo vào, thoạt nhìn có thể so với những nghệ sĩ nam dưới ánh đèn sân khấu.

Lần đầu tiên Lục Tương Nghi nhìn thấy Cẩm Dương, đã bị Cẩm Dương hấp dẫn.

Cô ta cảm thấy, Cẩm Dương là một người thừa kế tập đoàn vừa nhiều tiền vừa anh tuấn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.