Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 125: Chương 125: Món quà độc nhất vô nhị (9)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô ta cảm thấy, Cẩm Dương là một người thừa kế tập đoàn vừa nhiều tiền vừa anh tuấn!

Lục Tương Nghi vẫn luôn thích đàn ông khuynh đảo vì chính mình, bất luận là người đàn ông có xem trọng hay chướng mắt.

Huống hồ, bây giờ Cẩm Dương lại là người đàn ông mà cô ta nhìn trúng.

Vì vậy cô ta liền triển khai công kích dịu dàng.

Lục Tương Nghi khác với Lâm Thâm Thâm, cô ta rất dịu dàng, nói chuyện dịu dàng, làm việc dịu dàng, lại còn rất hiểu lễ phép, cũng không thể hiện ra mình đối với Cẩm Dương có ý tức, chỉ là giả bộ như bạn học vậy thôi, tiếp xúc bình thường, cho nên Cẩm Dương cũng không nghĩ nhiều.

Kỳ thật dựa theo tài sản của tập đoàn Bạc Đế lúc đó, đừng nói là một căn phòng nhỏ, một phần hai bất động sản của Bắc Kinh này đều nằm trong tay tập đoàn Bạc Đến, nhưng là vì, Cẩm Dương cũng không định ở lại Bắc Kinh lâu dài, cho nên lúc học đại học, chỉ mua một căn phòng nhỏ ở gần trường, diện tích cũng không lớn, một phòng hai sảnh, một gian là của mình, một gian là của Lý Vi Tiếu.

Cẩm Dương hoàn toàn không giống như những nam sinh khác, đối với sự chủ động của Lục Tương Nghi sẽ có hảo cảm với cô ta, cho nên Lục Tương Nghi tiếp xúc với Cẩm Dương rất lâu cũng không được Cẩm Dương ưu ái, vì vậy một ngày nào đó, Lục Tương Nghi gặp phải Cẩm Dương trên đường, liền vụng trộm theo sau Cẩm Dương, một đường về đến nhà Cẩm Dương.

Lúc Lục Tương Nghi nhìn thấy nhà Cẩm Dương, cũng chỉ là một căn nhà gia đình bình thường ở không đủ, hơn nữa diện tích cũng không lớn, hảo cảm của cô ta đối với Cẩm Dương, lập tức biến mất!

Cô ta đứng dưới lầu tròn bốn giờ, đợi cho Cẩm Dương xuống lầu, sau đó đi đến trước mặt Cẩm Dương, hổn hển mắng Cẩm Dương một câu: “Anh là một tên lừa bịp, toàn đồ cấp A (kiểu đổ Fake) lại không biết xẩu hổ mặc đi rêu rao lừa gạt khắp nơi!”

Tính tình Cẩm Dương cao ngạo bao nhiêu, chỉ có người hiểu biết hoàn cảnh thật của anh mới biết, đối với sự tức giận của Lục Tương Nghi, căn bản chẳng muốn giải thích với Lục Tương Nghi là bộ quần áo của mình toàn bộ đều là hàng thủ công đặt riêng từ các chuyên gia thiết kế thời trang cao cấp của Pháp, toàn cầu chỉ có một cái, không mua được trên thị trường.

Dù sao, người chân chân chính chính có tiền, cũng sẽ không phô trương tài sản của mình.

Cho nên, Cẩm Dương chỉ nhíu mày, ngay cả lời của Lục Tương Nghi, cũng lười nghe, liền xoay người rời đi.

Chỉ để lại một mình Lục Tương Nghi, đứng trước cửa nhà trọ của anh, tức giận dậm chân.

Kỳ thật đây chỉ là một người, một chuyện nhỏ xen giữa quá trình học đại học của Cẩm Dương, dù sao loại con gái vì tiền tài mà bỏ qua tình yêu như Lục Tương Nghi, nhiều không kể xueets, cho nên chỉ bị anh cười rồi ném ra sau ót.

Nếu không phải vừa rồi Lục Tương Nghi nói ra câu đó, Cẩm Dương hoàn toàn không nhớ đến một câu chuyện buồn cười và hoang đường như vậy.

Cẩm Dương cúi đầu cười khẽ, không có chút ảnh hưởng nào vì câu trêu chọc hàng loại A của Lục Tương Nghi lúc này, chỉ nhìn qua Lâm Thâm Thâm, dường như rất có ý tức mở miệng, giọng điệu nhẹ bẫng giải thích: “Đã từng có một bạn học đại học, lén lút đi theo tôi, lần đầu tiên đi qua nhà của tôi, nhìn thấy chỗ ở của tôi rất bình thường, lại cảm thấy tôi lừa gạt tình cảm của cô ấy.”

Kỳ thật Cẩm Dương thực sự không phải là người thích giải thích với người khác, sở dĩ làm điều thường cũng chỉ là vì không muốn Lâm Thâm Thâm hiểu lầm.

Lâm Thâm Thâm vốn cho rằng Cẩm Dương và Lục Tương nghi có một đoạn yêu hận dây dưa, nhưng mà nghe Cẩm Dương nói như vậy, liền cúi đầu, nhếch nhếch môi, bật cười.

Lục Tương Nghi là ai, cô rõ ràng nhất, nhưng mà nghe Cẩm Dương tùy tiện nói như vậy, lập tức cô đoán ra được hai người xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.