Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 291: Chương 291: Năm lần bảy lượt tỏ tình (27)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nét mặt của Cẩm Dương lãnh đạm khẽ gật đầu, nói: “Đêm nay anh sẽ qua chỗ em.”

Lâm Thâm Thâm nhíu mày, có vẻ hơi mơ hồ, dường như không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Cẩm Dương.

Cẩm Dương tiện tay rút một tờ giấy, lau bàn tay ướt của mình, nhìn Lâm Thâm Thâm đứng sợ run ở cửa phòng vệ sinh, tùy ý ném giấy vào trong thùng rác, cất bước, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Thâm Thâm.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nhìn trong chốc lát, rồi chậm rãi cúi đầu xuống, dán vào bên tai cô, nói: “Thâm Thâm, hình như đã lâu rồi chúng ta không làm.”

Một câu, lập tức khiến Lâm Thâm Thâm hiểu được, đêm nay Cẩm Dương tìm cô là muốn làm gì.

Từ lần trước anh không thể hoàn thành tỏ tình với cô, cô liền ra sức né tránh thời gian ở riêng với anh.

Thế nhưng, cô lại quên, mình và anh còn có một tờ hợp đồng...

Từ lòng bàn chân Lâm Thâm Thâm lập tức dâng lên sự căng thẳng, cô mấp máy môi, theo bản năng lui về sau một bước.

Cẩm Dương nhìn thấy cô trốn tránh, đôi mày cau lại, có tổn thương chợt lóe lên từ đáy mắt của anh.

Rất nhanh, có điều ngắn ngủi một giây đồng hồ, đã biến mất không thấy gì nữa.

Giống như một trận ảo giác.

Cẩm Dương nhanh chóng khôi phục vẻ nội liễm và lạnh lùng vốn có, ánh mắt nhìn sâu vào Lâm Thâm Thâm, rồi lướt qua cô, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

...

Hôm nay tan tầm, khi Lâm Thâm Thâm đi thang máy, đúng lúc chạm mặt Lâm lão phu nhân Lục Đình Phương.

Lâm Thâm Thâm ở trong công ty, thường xuyên đi báo cáo công việc với Lâm lão phu nhân, rất ít gặp Lục Đình Phương, đây là lần đầu tiên cô gặp được Lục Đình Phương ở trong công ty.

Lục Đình Phương vẫn giống như ngày thường, cực kì biết làm người, vừa nhìn thấy Lâm Thâm Thâm, lập tức thân thiết đóng vai một bà thím tốt: “Thâm Thâm, tan làm rồi à?”

“Vâng.” Lâm Thâm Thâm cười cười, nhẹ gật đầu, sau đó lễ phép chào hỏi một tiếng: “Bà nội, thím.”

“Từ lần trước Thâm Thâm đến nhà ăn cơm xong, đã nhiều ngày không về nhà ăn cơm rồi.” Lục Đình Phương mỉm cười mà nói, nhìn có vẻ rất nhiệt tình, nói xong, chờ mong nhìn Lâm lão phu nhân, nói: “Bà cháu còn lẩm bẩm sao không thấy cháu về nhà đấy!”

Lâm Thâm Thâm còn chưa mở miệng, Lâm lão phu nhân đã chen lời: “Đêm nay nếu là không có việc gì, thì về nhà ăn cơm đi.”

Lâm Thâm Thâm không quá muốn đi, thế nhưng buổi chiều và Lâm Viễn Ái cãi nhau ầm ĩ như vậy, cô do dự một chút, không tìm cớ từ chối nữa, khẽ gật đầu, nói một tiếng: “Vâng ạ.”

Từ lễ trưởng thành mười tám tuổi của Lâm Thâm Thâm, xảy ra tai nạn xe cộ, cha mẹ đầu mất đi, cô chưa từng lái xe, trước giờ đi lại đều là gọi taxi, hôm nay về Lâm gia ăn cơm chiều, lên xe của Lâm lão phu nhân cùng nhau trở về.

Đến Lâm gia, cơm tối cũng đã chuẩn bị xong, buổi tối Lâm Chấn Đình và Lục Tương Nghi có xã giao, không về được, Lâm Viễn Ái vẫn chưa về nhà, cho nên cơm tối chỉ có ba người Lâm lão phu nhân và Lục Đình Phương còn có Lâm Thâm Thâm ăn.

Lục Đình Phương làm người khéo léo, trong miệng vĩnh viễn ngọt như bôi mật, dù Lâm Thâm Thâm không thích Lục Đình Phương, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc vạch mặt, cho nên bầu không khí ăn cơm cũng coi như vui vẻ hòa thuận.

Ăn cơm xong, chỉ mới tám giờ tối, Lâm Viễn Ái vẫn chưa trở về, Lâm Thâm Thâm ngồi trong phòng khách cùng Lâm lão phu nhân xem tin tức tài chính và kinh tế tối nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.