Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 292: Chương 292: Năm lần bảy lượt tỏ tình (28)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ăn cơm xong, chỉ mới tám giờ tối, Lâm Viễn Ái vẫn chưa trở về, Lâm Thâm Thâm ngồi trong phòng khách cùng Lâm lão phu nhân xem tin tức tài chính và kinh tế tối nay.

Ngồi đến gần mười giơ, ngoài cửa sổ biệt thự, thoáng hiện lên ánh đèn chói mắt, ngay sau đó liền có người hầu nói một câu: “Tiểu thiếu gia đã trở về.”

Sau đó, người hầu liền chạy đến trước cửa, chuẩn bị dép lê cho Lâm Viễn Ái.

Đợi đến khi người hầu chuẩn bị kỹ càng tất cả, Lâm Viễn Ái liền đẩy cửa vào, cậu tiện tay ném cặp sách của mình lên tủ giày trước cửa, đổi dép lê, rồi cất bước đi vào phòng khách.

“Viễn Ái, ăn xong cơm tối chưa?” Lâm lão phu nhân để chén trà trong tay xuống, nói với Lâm Viễn Ái đang đi tới.

Lâm Thâm Thâm ngồi ở trên ghế sa lon, biểu cảm không thay đổi quá nhiều, chỉ là đem ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Lâm Viễn Ái.

Lâm Viễn Ái nghe thấy lời của Lâm lão phu nhân, bước chân dừng một chút, sau đó quét mắt nhìn Lâm Thâm Thâm đang ngồi bên cạnh Lâm lão phu nhân, cánh môi mấp máy, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang Lâm lão phu nhân, trả lời một câu: “Ăn rồi ạ.”

Rồi đi thẳng về phía cầu thang.

“Viễn Ái, cháu qua đây ngồi một lát với chị cháu đi!” Lâm lão phu nhân lên tiếng, gọi Lâm Viễn Ái lại.

Lâm Viễn Ái dừng chân, đưa lưng về phía Lâm lão phu nhân và Lâm Thâm Thâm đứng một giây đồng hồ, mới quay đầu, nói một câu: “Cháu còn có chút việc, cần lên nhà.”

Nói xong, không chờ Lâm lão phu nhân nói tiếp, đã bước mấy bước về phía cầu thang.

Đúng lúc có một người hầu bưng một đĩa hoa quả đi qua bên người Lâm Viễn Ái, sau đó ngạc nhiên trách móc một tiếng: “Tiểu thiếu gia, trên mặt của cậu làm sao vậy? Cậu đánh nhau với ai à?”

Âm thanh của người hầu hơi lớn, khiến Lâm lão phu nhân lập tức đứng người lên, đi đến trước mặt Lâm Viễn Ái, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Viễn Ái có dấu năm ngón tay, lập tức giọng nói nghiêm túc hỏi: “Viễn Ái, sao cháu lại đánh nhau với người khác trong trường học?”

Lâm Viễn Ái giật giật môi, không nói gì.

Người hầu chạy vào phòng bếp, lấy túi đá, dán vào trên khuôn mặt Lâm Viễn Ái, trong miệng có chút đau lòng nói: “Ai đánh vậy, ra tay ác như vậy, khiến cậu chủ sưng vù lên, mau đắp băng đi, ngày mai sẽ tiêu sưng.”

Không biết là người hầu dán vào trên mặt Lâm Viễn Ái hơi mạnh, hay là túi băng quá mát, Lâm Viễn Ái nhếch khóe môi, hít vào một hơi.

Rốt cuộc Lâm lão phu nhân vẫn đau lòng cháu trai, nghiêm túc trên mặt, lập tức trở nên hòa hoãn, trong miệng vừa trách Lâm Viễn Ái gây chuyện, vừa bảo người hầu đi lấy thuốc.

Lâm Viễn Ái bị Lâm lão phu nhân kéo tới ngồi xuống trên ghế sa lon phòng khách, cầm thuốc, bôi lên mặt Lâm Viễn Ái, vừa bôi vừa có chút bất mãn nói: “Đánh người không đánh mặt, rốt cuộc là bạn học nào của cháu quá đáng như thế!”

Lâm Viễn Ái đối mặt với câu hỏi của Lâm lão phu nhân, từ đầu đến cuối không rên một tiếng.

Lâm Thâm Thâm ngồi ở một bên, lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt của Lâm Viễn Ái, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Lâm Viễn Ái, Lâm Viễn Ái không chờ cô có phản ứng, ánh mắt đã lành lạnh rời đi.

Lâm Thâm Thâm mấp máy môi, rủ mắt xuống.

Đợi đến khi Lâm Viễn Ái được bôi thuốc xong, Lâm Thâm Thâm liền đứng lên, chào tạm biệt với Lâm lão phu nhân.

Lâm lão phu nhân thấy thời gian hơi trễ, bèn nói với Lâm Viễn Ái: “Viễn Ái, cháu lái xe đưa chị cháu về đi.”

Lâm Viễn Ái lập tức chau mày, cậu còn chưa lên tiếng, Lâm Thâm Thâm đã mở miệng nói: “Bà nội, không cần phiền toái như vậy, cháu ra ngoài bắt xe taxi là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.