Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 293: Chương 293: năm lần bảy lượt tỏ tình (29)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lâm Viễn Ái lập tức chau mày, cậu còn chưa lên tiếng, Lâm Thâm Thâm đã mở miệng nói: “Bà nội, không cần phiền toái như vậy, cháu ra ngoài bắt xe taxi là được.”

Sau đó không đợi Lâm Viễn Ái và Lâm lão phu nhân lên tiếng, đã cầm túi xách của mình lên, nói một câu: “Cháu chào bà.”

Quay người, đi ra ngoài.

“Viễn Ái, cháu nói cháu xem, sao lại lười như thế, bảo cháu đưa chị cháu về mà cháu cũng không đi!” Lâm lão phu nhân vừa đưa Lâm Thâm Thâm đi ra ngoài, trong miệng vừa lải nhải với Lâm Viễn Ái.

Lâm Viễn Ái ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn qua Lâm Thâm Thâm đổi giày chỗ cửa, khóe môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, cơ thể miễn cưỡng dựa vào trên ghế sa lon.

Chỗ cửa truyền đến âm thanh trò chuyện, chắc Lâm lão phu nhân và Lâm Thâm Thâm đang chào tạm biệt nhau, Lâm Viễn Ái không nghe thấy rõ, mãi cho đến khi chỗ cửa trở nên yên tĩnh, Lâm lão phu nhân chậm rãi đi về, từ đầu đến cuối Lâm Viễn Ái không hề nhúc nhích một chút.

...

Quản gia ở trong sân của biệt thự đang chỉ huy người mang hoa phơi ngoài trời ra vào trong nhà, nhìn thấy một Lâm Thâm Thâm thân một mình đi ra, không nhịn được lên tiếng nói: “Thâm Thâm tiểu thư, tôi bảo lão Vương đi đưa cô về nhé.”

“Không cần.” Lâm Thâm Thâm cười cười, như chợt nhớ ra điều gì, mở miệng hỏi một câu: “Bác có chìa khoá xe của Viễn Ái không?”

“Vừa mới giúp tiểu thiếu gia cầm khóa xe, còn chưa trả lại chìa khóa cho cậu chủ.” Quản gia vừa nói vừa lấy chiếc chìa khóa xe Maserati ra khỏi túi.

Lâm Thâm Thâm vươn tay, nhận lấy: “Tôi dùng tạm trước, sau đó sẽ trả lại cho bác.”

Nói xong, liền đi tới bãi đỗ xe cách đó không xa, ấn nút chìa khóa xe, nhìn thấy chiếc Maserati màu đỏ nháy đèn, cô bước chân đi tới, mở cửa xe ra, lấy một phong bì dày từ trong túi xách của mình ra, bỏ vào trong xe Lâm Viễn Ái.

Sau đó đóng cửa xe, khóa kỹ xe, quay lại trước mặt quản gia đang bận rộn, trả lại chìa khóa.

...

Khu biệt thự Lâm gia ở, nằm trong thành phố, lúc đi ra khỏi cổng khu biệt thự, ở cổng đỗ rất nhiều xe trống.

Lâm Thâm Thâm tùy ý chọn một chiếc, lên xe, nói với lái xe taxi địa chỉ nhà mình.

Lúc này đã gần mười một giờ, Bắc Kinh có vẻ hơi yên tĩnh, bởi vì đi lên đường cao tốc, trên đường phố cực kỳ ít xe, chỉ có ánh đèn nê ông đủ mọi màu sắc, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, khiến cả thành phố có cảm giác của buổi đêm không ngủ.

Khoảng nửa tiếng sau, xe taxi đã đến dưới căn hộ của Lâm Thâm Thâm, cô thanh toán tiền xe, xuống xe, trước tiên đứng ven đường, nhìn lên tầng cao.

Từ lầu một dần dần lên tới tầng 18, sau đó thấy rõ căn hộ của Cẩm Dương vẫn còn sáng đèn.

Lâm Thâm Thâm lập tức nghĩ đến lời Cẩm Dương nói với mình ở nhà vệ sinh công ty.

Đã hơn mười một giờ, anh vẫn chưa ngủ sao?

Tối nay, cô đi Lâm gia ăn cơm chiều, một là vì Lâm Viễn Ái, còn có một nguyên nhân là muốn tránh Cẩm Dương.

Thật ra cô đã rất lề mề, thậm chí trên đường về nhà, cô còn ôm tâm lý may mắn, hi vọng Cẩm Dương chờ mãi không thấy cô về, đã đi ngủ.

Thế nhưng không ngờ, vẫn khiến cô thất vọng. Cẩm Dương vẫn đang chờ cô trở lại.

Thật ra, đổi lại là lúc trước, cô sẽ không cảm thấy có gì không ổn, dù sao cũng là một cuộc giao dịch, cô phải thực hiện nghĩa vụ của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.