Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 143: Chương 143: Ảnh chụp




Yên Lam gắt gao cầm chặt lấy điện thoại, "Cô là ai? Sao lại biết tên của tôi? Nói những lời này là có ý gì chứ?"

"Tôi là ai? Hừ! Việc này cô không cần biết, cô chỉ cần biết rằng Cận Thế Phong có được như ngày hôm nay là nhờ có tôi, nếu không phải vì tôi, anh ta cũng sẽ không liều mình làm việc như vậy, anh ấy chính là yêu tôi, yêu tôi, chứ không phải cô!" Sau khi nói xong, người đàn bà kia liền ngắt điện thoại.

Là ai? Cô ta rốt cuộc là ai? Yên Lam khiếp sợ nghĩ đến, cô ta vì sao lại biết chuyện tình của bọn họ rõ ràng như vậy!? Thành tựu của Cận Thế Phong hôm nay? Chính nàng chưa từng nghĩ tới, Cận Thế Phong vì ai, mới liều mạng công tác như vậy?! Dần dần tên một người xuất hiện lên trong đầu, trong lòng lo lắng cũng từ từ dâng lên. Chẳng lẽ là cô ta?!

Yên Lam vừa mới bị lời nói trong điện thoại làm cho khiếp sợ, thật lâu tinh thần vẫn chưa phục hồi lại, trong tay vẫn đang nắm chặt chiếc điện thoại, nghe đầu dây bên kia vang lên bíp bíp, lòng cũng bắt đầu trầm xuống.

Cô ta đến tột cùng là ai? Vì sao lại nói như vậy? Cô ta cùng Thế Phong rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Cô ta cùng Thế Phong rốt cuộc là quan hệ như thế nào?!

Nỗi lòng Yên Lam hoàn toàn bị ảnh hưởng , tuy biết rằng, Cận Thế Phong lúc trước có rất nhiều đàn bà, có thể nói là không ngại, nhưng là trong lòng vẫn là có ngăn cách, là thích hắn mà!! Làm sao có thể không ngại được?!! Quá khứ của hắn, khoảng thời gian quá khứ mà hắn chưa có gặp nàng, làm sao có thể hoàn toàn không ngại chứ?!

Yên Lam cố bình tĩnh trong lòng đang hoàn toàn bị đảo loạn , nàng cùng Cận Thế Phong cả hai vất vả lắm mới vượt qua tất cả gian nan, mới ở cùng một chỗ, mới hiểu lòng nhau, nhưng là, bọn họ còn có thể chống lại khảo nghiệm nghiêm trọng này hay không? Cành lá hương bồ vẫn là như trước, nhưng là tảng đá có thể vĩnh viễn không rời đi đâu hay không?! Yên Lam nhíu mày, từng đợt sầu tư.

"Yên thư ký, có thư của chị." Điện thoại phát ra giọng nói ôn nhu từ nhân viên tổng đài công ty. Ở trong văn phòng im lặng, một câu nói đột ngột làm cho Yên Lam chú ý.

Yên Lam hơi ngây ra một lúc, thở dài, "Được, cô đem vào đi!"

Là ai gửi thư cho nàng? Yên Lam có chút suy nghĩ không ra, nàng cũng không có liên hệ bạn bè gửi thư?!

Một lát sau, trước mắt đưa đến một cái hộp màu tím, mặt trên còn có đính nơ con bướm xinh đẹp, đóng gói cẩn thận, thoạt nhìn là chiếc hộp tinh xảo. Yên Lam tâm tình tốt lên nhiều, không khỏi khẽ cười , rốt cuộc là ai? Tốn tâm tư như vậy a?!

Lễ tân để lại cho Yên Lam rồi liền rời khỏi.

Yên Lam nhẹ nhàng cởi bỏ nơ con bướm trên mặt của chiếc hộp, mở ra nắp hộp, đập vào mắt là ảnh chụp. Thấy hình ảnh kia, lập tức làm cho lòng Yên Lam rơi xuống vực sâu.

Yên Lam thấy ảnh chụp kia, sắc mặt trở nên trắng bệch, đó là ảnh chụp cặp tình nhân, mà bên trong nam nhân vật chính lại là Cận Thế Phong, hắn trong lòng ôm một cô gái trẻ, rất đẹp, rất đẹp.

Bọn họ đứng ở dưới tàng cây mặt nhìn nhau, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá cây , rải rác khắp nơi, ánh sáng loang lổ dừng ở trên mặt, lại càng xứng với vẻ tươi cười sáng lạn, lóa mắt như vậy, đây là nàng chưa từng gặp qua . Ảnh chụp hai người thân mật khăng khít, trên mặt biểu lộ sự ngây ngô nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Yên Lam nhìn hai người trong ảnh chụp, thân mật khăng khít, Cận Thế Phong tươi cười xuất phát từ nội tâm, thật hạnh phúc, thật rạng rỡ. Nhưng cô gái này là ai? Chẳng lẽ thật là cô ta?!

Yên Lam còn chìm trong suy nghĩ, điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên.

"Xin chào. Đây là văn phòng tổng tài tập đoàn 'Khải Phong', xin hỏi có việc gì không ạ?" Tâm trạng đau lòng cũng không ảnh hưởng đến công việc của Yên Lam, cầm lấy điện thoại, giọng nói chuyên nghiệp của nàng vang lên.

"Như thế nào? Nhận được thư chưa? Giọng nói vẫn thật bình tĩnh nha!? Xem ra, tôi đã xem nhẹ cô." Điện thoại bên kia lại vang lên giọng nói của cô gái kia

"Lại là cô?" Yên Lam có chút tức giận."Cô rốt cuộc là ai? Còn nữa, hình đều do cô gửi đến , rốt cuộc cô muốn làm gì??!"

"Ha ha, muốn biết tôi là ai, cô xem phía sau tấm hình sẽ biết." Điện thoại vang lên tiếng cười chói tai.

"Cô......" Yên Lam chần chờ một chút, hỏi ra nghi hoặc trong lòng,"Cô là...... Cô là Triệu Ngọc Văn, đúng không? Cô chính là người đã bỏ rơi Thế Phong, đúng không?"

Điện thoại đầu kia trầm mặc, một lát sau, lại vang lên,"Thì ra tất cả mọi chuyện đều nói với cô rồi! Vậy cô cũng nên biết tình cảm của anh ấy đối với tôi"

"Sau khi cô phản bội Thế Phong như vậy, cô cho rằng Thế Phong còn có khả năng sẽ tha thứ cho cô ư!" Yên Lam cũng không cam lòng yếu thế lập tức phản kích lại.

"Sao cô......" Người đàn bà kia dừng một chút, lại khẽ cười lên, kiêu ngạo nói. "Thì ra là như vậy...... Vậy anh ấy đã nói với cô, tôi về nước hay không !? Tôi đã tìm anh ấy giải thích, chuyện năm đó, là tôi bị bắt buộc , anh ấy cũng đã tha thứ cho tôi, chúng tôi mới đây đã gặp mặt, anh ấy có cho nói qua cho cô hay không vậy!?"

"Cô......" Yên Lam ngây ngẩn cả người, bọn họ mới gặp mặt ư, khi nào vậy? Thế Phong sao không có nói với nàng, chẳng lẽ thật là như vậy, Thế Phong vẫn không quên cô ta??! Nếu thật là như vậy, nàng nên làm gì bây giờ? Không, sẽ không , điều đó không có khả năng là thật !

"Thế nào? Không nói chuyện đi!!" Trong điện thoại, người đàn bà kiêu ngạo kia nở nụ cười."Ha ha ha, anh ấy không có nói với cô, chúng tôi đã gặp mặt nhau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.