Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 144: Chương 144: Lừa gạt




"Thế nào? Không nói chuyện đi!!" Trong điện thoại, người đàn bà kiêu ngạo kia nở nụ cười."Ha ha ha, anh ấy không có nói với cô, chúng tôi đã gặp mặt nhau."

"Cô..." Yên Lam quả thật là không biết nói gì, hiện tại trong lòng nàng đang rất hoang mang, nàng không biết, nàng rốt cục có thể tin tưởng vào lời nói của Triệu Ngọc Văn hay không, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?!

"Nếu cô không tin lời nói của tôi, vậy cô có thể đi hỏi Cận Thế Phong nha! Xem anh ấy nói như thế nào, sau khi tôi về nước có gặp mặt anh ấy hay không, tôi đã giải thích mọi chuyện với Phong, xem anh ấy đã tha thứ cho tôi hay không!!"

"Không, không cần nói nữa, cô không cần nói nữa," Yên Lam thống khổ nói."Tôi van cầu cô, cô không cần nói nữa!"

"Ha ha ha, thế nào? Khó chịu? Cô không dám hỏi Cận Thế Phong đúng không? Cô sợ hãi khi nghe chính miệng anh ấy nói đã tha thứ cho tôi,và vẫn còn rất yêu tôi, đúng không?!"

Bên kia điện thoại lại vang lên giọng nói của cô gái kia, "Không cần nói nữa sao? Tôi nói cho cô, không thể nào, chỉ cần cô còn bên Cận Thế Phong một ngày, tôi vẫn sẽ nói, ha ha, Cận Thế Phong anh ấy không có thích cô, anh ấy là thích tôi!! Ha ha ha......" Cô ta cúp điện thoại trong tiếng cười.

Yên Lam ngơ ngác nhìn điện thoại đã cúp máy, tâm tình không biết nên dùng cái gì để hình dung.

Nhìn ảnh chụp trên tay, cô gái trong ảnh chụp thật xinh đẹp, hắn còn yêu cô ta sao? Yên Lam chậm rãi lật ảnh chụp ra phía sau, chữ viết quen thuộc kia, nét bút quen thuộc, tất cả đều quen thuộc với nàng, nàng không thể lầm được, là chữ viết của Cận Thế Phong.

Tình yêu lớn nhất suốt đời anh, Ngọc Văn.

Suốt đời yêu cô ấy sao? Đến hết không rời sao? Còn vị trí của nàng ở trong lòng Cận Thế Phong là như thế nào?! Chính là một vật thay thế tạm thời sao? Yên Lam nở nụ cười châm chọc, đầy ưu thương.

Ngón tay mảnh khảnh của nàng cầm ảnh chụp trong tay, đầu ngón tay tái nhợt giờ phút này không còn chút khí lực, Yên Lam cảm thấy lòng mình thật lạnh giá, giống như xuất hiện một mảnh băng trong đó.

Tuy Cận Thế Phong với Triệu Ngọc Văn sớm đã là quá khứ, nhưng là, đoạn quá khứ kia lại làm nàng không thể nào so sánh được, cũng là nàng vô luận như thế nào cũng không thể xen vào được.

Lời nói của cô gái kia, cho tới bây giờ vẫn quanh quẩn bên tai nàng, "Cận Thế Phong sở dĩ có thành tựu như ngày hôm nay, toàn bộ đều là vì tôi, bởi vì, anh ấy từng nói, sẽ vì tôi mà cố gắng, sẽ vì tôi mà mang đến cuộc sống tốt! Tất cả đều là bởi vì tôi!!"

Ở Đài Loan, Cận Thế Phong có thể nói là một nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh hiện nay, tất cả thành tựu này, chẳng nhẽ đúng theo như lời nói của Triệu Ngọc Văn, là vì người đàn bà kia luôn ở trong lòng Cận Thế Phong, quả thực là khắc cốt ghi tâm ư.

Quá khứ của bọn họ, Yên Lam cũng biết, chỉ là hiện tại nàng không rõ ràng lắm, Triệu Ngọc Văn có còn trong lòng Cận Thế Phong hay không, đã từng yêu như vậy là có thể nói quên được sao?!

Nếu như theo lời nói của Triệu Ngọc Văn, chính là bọn họ khi đó xảy ra hiểu lầm, cho nên Thế Phong mới có thể tưởng lầm cô ta phản bội mình, nhưng hiện tại hiểu lầm đã được hóa giải. Như vậy, bọn họ có thể sẽ quay lại với nhau. Nếu nói như vậy, nàng phải làm sao bây giờ? Rời khỏi sao? Tất cả yêu thương đều trao cho hắn làm sao có thể từ bỏ được? Nhưng là, nếu không như vậy, phải làm sao bây giờ? Tình yêu ba người, rốt cuộc ai là người chiến thắng, chỉ sợ kết quả là cả ba đều đau khổ?!

Yên Lam kích động muốn cầm lấy điện thoại, gọi cho Thế Phong để hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Hắn có còn thích Triệu Ngọc Văn không? Hai ngày trước, bọn họ thật sự đã gặp mặt nhau sao? Vì sao Thế Phong không có nói cho nàng biết?

Động tác trong tay đột nhiên cứng lại, thật sự muốn tìm Thế Phong hỏi rõ ràng sao? Yên Lam nghĩ, nhưng nếu sự thật Thế Phong chính miệng nói ra là thực lòng xin lỗi, anh vẫn còn rất yêu cô ấy, lúc đó nàng nên làm cái gì bây giờ?

Thời khắc hiện tại, Yên Lam đột nhiên bắt đầu trốn tránh, giống như chỉ cần Cận Thế Phong không nói, nàng có thể hoàn toàn cho rằng chuyện này chưa từng phát sinh.

Liền như vậy, Yên Lam vẫn ngồi một chỗ, cả người ngập tràn bi thương, khiến cho bên trong văn phòng thoạt nhìn đều rơi vào trầm lặng.

Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Yên Lam cất đi sự bi thương trên mặt, cất giọng, "Thế Phong, có việc gì sao?" Ngữ khí rõ ràng lãnh đạm rất nhiều.

"Làm sao vậy? Lam Lam, vì sao của em ngữ khí lãnh đạm như vậy? Có phải ai khi dễ em hay không? Không cần quan tâm, chờ sau khi anh trở về, anh giúp em hết giận, không ngờ lại có người dám chọc giận bảo bối của anh!!" Cận Thế Phong ngữ khí rõ ràng có mười phần là đang làm nũng.

Yên Lam nghe được sự quan tâm trong lời nói của Cận Thế Phong, trong lòng cũng dần ấm áp, đúng vậy! Nói không chừng tất cả đều là Triệu Ngọc Văn bịa đặt mọi chuyện, vốn dĩ là không có phát sinh chuyện gì. "Thế Phong, hai ngày trước anh có cùng Triệu Ngọc Văn gặp mặt sao? Anh Mậu Đức đã về nước, hẳn là cô ấy cũng đã trở lại?"

Nghe được câu hỏi của Yên Lam, Cận Thế Phong rõ ràng sửng sốt, Lam Lam làm sao có thể đột nhiên hỏi vấn đề đó trong lúc này? Hắn đúng là đã gặp Triệu Ngọc Văn, nhưng hắn không nghĩ để cho Yên Lam hiểu lầm, cho nên không có nói cho nàng biết, lại làm nàng thương tâm."Lam lam, làm sao em có thể đột nhiên nhớ tới chuyện này? Không có, anh làm sao có thể gặp cô ta? Anh hận cô ta còn không kịp, làm sao còn khả năng gặp nhau?!"

"Không có đi gặp cô ấy sao?" Yên Lam cười khẽ hai tiếng ở trong lòng, chỉ có tự mình biết rằng, trong tiếng cười rối loạn kia có bao nhiêu bi thương, Cận Thế Phong muốn giấu diếm nàng, phải không? Vì sao? Vì sao không nói thật với nàng?

"Lam Lam, em làm sao vậy? Giọng nói của em không bình thường, thân thể không khỏe sao?" Giọng đầy lo lắng của Cận Thế Phong truyền đến trong điện thoại.

"Không có, em tốt lắm, cứ lo việc của anh trước đi, Thế Phong, không có chuyện gì nữa, em tắt điện thoại trước." Yên Lam nói xong, liền cúp điện thoại.

Nàng sợ nếu chính mình không ngắt điện thoại, nhất định sẽ nhịn không được muốn chất vấn Cận Thế Phong, vì sao lại gạt nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.