Tiếng thông báo vang lên, Triệu Ngọc Văn xách hành lí chuẩn đi vào đăng ký.Bỗng nhiên bị một người giữ lại. Cô
quay lại nhìn, là một người đàn ông,dung mạo tuấn tú nhưng không có khí
phách như Cận Thiếu Phong. Nếu có thì cũng chỉ là vẻ ngoài. Đằng sau anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp, chỉ có điều khuôn mặt xinh đẹp đó tràn đầy sự phẫn nộ.
“Các người muốn làm gì?? Triệu Ngọc Văn ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ trước mặt. cô không thể đứng ngây ngốc ở đây được nữa.
Cận
Thiếu Phong bây giờ không có chuyện gì rồi, nếu anh ta truy cứu chuyện
này, bản thân anh ta nhất định biết rõ việc này do cô làm, cho nên cô
phải mau chóng rời khỏi đây, Cận Thiếu Phong không phải là người hiền
lành! Nếu không đi, sẽ bị Cận Thiếu Phong bắt mất, coi như cô xong đời.
Bây giờ cô nhất định phải đi, chỉ cần Cận Thiếu Phong bắt được, cô sẽ
không còn gì nữa.
“Muốn làm gì?? Cô nói đi? Triệu Ngọc Văn” người phụ nữ có khuôn mặt giận dữ mở miệng ra nói trước.
“Cô, cô là ai? Làm sao cô biết tên của tôi??” Triệu Ngọc Văn không thể tin
được, nhìn người phụ nữ trước mặt, quả thực mình không biết cô ta.
“Cô
không cần biết tôi, cô chỉ cần biết Cận Thiếu Phong và Yên Lam là được
rồi” người phụ nữ đó định nói tiếp điều gì đó nhưng bị người đàn ông bên cạnh ngắt lời.
“Được rồi, Trần Mạt, không cần nói nữa, chúng ta trở về sẽ hỏi tiếp!” Sau
đó, Trần Mạt buộc Trần Ngọc Văn xách hành lý rời khỏi sân bay. Nhét vào
một chiếc taxi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Triệu Ngọc Văn ngồi trong xe nhìn người đàn ông trước mặt. Cô nhớ ra rồi,
người đan ông này là người ở bên Cận Thiếu Phong, vậy có thể nói……
Cô không dám tưởng tượng tiếp, cô cảm thấy chuyện tiếp theo sẽ rất kinh khủng. so với bóng đêm phía trước còn kinh khủng hơn.
Trong căn phòng trắng như tuyết, bốn bên tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, Cận
Thiếu Phong nhìn người con gái bên cạnh bằng ánh mắt trìu mến.
Yên
Lam lúc này đã hiểu toàn bộ chân tướng sự việc, quá khứ của Cận Thiếu
Phong đầy âm u và đen tối, những cái đó Yên Lam đều đã biết cả rồi,
nhưng Cận Thiếu Phong lại không hề nói với cô. Năm năm trước, cũng đã có rất nhiều việc xảy ra với Thiếu Phong, Vương Mậu Đức và Triệu Ngọc Văn
chèn ép trên thương trường làm Thiếu Phong phải trải qua những ngày
tháng đầy khó khăn, để tồn tại, anh đã không ít lần đánh cược mọi thứ.
“Lam Lam, bây giờ em đã biết rồi, anh không tốt đẹp như em nghĩ đâu. Anh như thế này em vẫn còn thích sao? Em còn chấp nhận anh sao?” Lúc này Cận
Thiếu Phong yếu đuối. Anh hoàn toàn không giải bày nổi lòng ngay trước
mặt người mà anh yêu thương, anh sợ Lam Lam sẽ vì việc này mà không yêu
anh nữa!
“Thiếu Phong, anh có còn là anh không vậy! Cận Thiếu Phong vẫn là Cận Thiếu
Phong! Người mà Yên Lam yêu là Cận Thiếu Phong. Yêu tất cả những gì anh
ấy có,mặt tốt cũng được,mặt xấu cũng chẳng sao. ” Yên Lam ngẩng đầu
nhìn Cận Thiếu Phong, hai mắt âu yếm nhìn anh tràn ngập yêu thương, muốn anh nhìn thấy sự chân thật của mình.
Nhìn Yên Lam yêu thương nhìn mình. Cận Thiếu Phong thở dài. Tiếp tục nói:
“Sau khi Triệu Ngọc Văn về nước, đã tìm anh, vì công ty ở nước ngoài của cô ta với Vương Mậu Đức kinh doanh thất bại, dẫn đến thiếu hụt nguồn
vốn, phải phá sản. Sau khi về nước, họ thừa kế sự nghiệp của bố Vương
Đức Mậu, nhưng, Triệu Ngọc Văn cô ta nhìn thấy anh tốt hơn Vương Đức Mậu nên cô ta muốn quay về với anh, lần trước cô ấy tìm tới anh, là vì
chuyện này”
“Nhưng, anh vẫn chưa tha thứ cho cô ta. Vì cô ta không hối cải, còn đem toàn bộ chuyện năm ấy đổ lên đầu người khác. Nói mình tội nghiệp biết bao
nhiêu, do bất đắc dĩ. Nếu không phải năm đó anh biết rõ tất cả mọi việc, anh nghĩ, anh nhất định sẽ bị cô ta lừa gạt rồi. Vì anh vạch trần âm
mưu của cô ta cho nên cô ta muốn báo thù anh.Chuyện bức ảnh lần trước là do cô ta làm, cô ta không muốn để anh yên mà!! Lần này cũng thế, anh đã quá sơ suất, vì lo cho sự an toàn của em, cho nên không phân biệt rõ
thật giả, liền trúng kế của cô ta. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ, vụ tai
nạn xe này cũng là do cô ta gây ra? Nếu đúng là như vậy, thì người đàn
bà này quả thật rất đáng sợ, cô ta quá độc ác, không giành được thì muốn hủy diệt”
“Đúng rồi”, Cận Thiếu Phong nhớ ra cái gì đó, hỏi:”Lam Lam, lúc đó rốt cuộc em làm gì? Tại sao anh gọi cho em, em không nghe?”
“Em……Lúc đó Mậu Đức gọi điện cho em, nói là có chuyện muốn nói với em. Cho nên,
em ra ngoài.” Yên Lam nhìn sắc mặt của Cận Thiếu Phong chậm rãi nói.
Quả nhiên Cận Thiếu Phong thay đổi sắc mặt, “Cái gì? Em lại ra ngoài với Vương Mậu Đức?”
Thấy Cận Thiếu Phong nổi giận, Yên Lam vội vàng xoa dịu, “đừng nổi giận,
Thiếu Phong, em biết là sai rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy
nữa.”
“Hừ!” Cận Thiếu Phong nói, “lần này, em tự thừa nhận lỗi sai, anh sẽ không
tính toán nữa, nhưng tuyệt đối không được có lần sau, biết chưa!!”
“Được rồi, em biết rồi mà.”
“Vậy tại sao em không nghe điện thoại?” Cận Thiếu Phong lại hỏi.
“Đây cũng là chỗ mà em cảm thấy lạ, lúc đó em đi vệ sinh, không mang theo
điện thoại, có thể anh gọi ngay lúc đó! Nhưng, sau khi quay lại, điện
thoại không hề hiển thị một cuộc gọi nào, em nghĩ, không lẽ là do Vương
Mậu Đức làm??” Yên Lam nghi hoặc nói.
“Em
còn nghĩ cái gì!! Chắc chắn là hắn ta rồi!!!” Cận Thiếu Phong nghiến
răng nói. “Anh đã nói hắn ta không phải là người tốt, em còn không tin
anh. Bây giờ, em đã thấy chưa!!!”
“Nhưng…” Yên Lam vẫn muốn nói nhưng bị Cận Thiếu Phong chặn lại “còn nhưng gì
nữa!! Sự thật đều đã rõ ràng rồi!Vương Mậu Đức và Triệu Ngọc Văn bắt tay với nhau.”