“Nhưng mà…” Yên lam còn muốn muốn nói gì đó, nhưng bị Cận Thế Phong chặn đứt,
“Còn nhưng nhị cái gì chứ! ! Sự thật của chuyện này đã rõ ràng như vậy
mà! Cái tên Vương Mậu Đức cùng Triệu Ngọc Văn bắt tay nhau, Vương Mậu
Đức giữ em lại, sau đó Triệu Ngọc Văn lấy em ra gạt anh, cuối cùng, gây ra vụ tai nạn giao thông này.”
“Nhưng anh Mậu Đức chắc không hại em đâu, ” Yên Lam muốn nói tốt thay cho
Vương Mậu Đức, nhưng mà, hiện tại ngay chính bản thân cô cũng không
biết, Vương mậu Đức có thực sự bắt tay cùng Triệu Ngọc Văn hay không.
“Chuyện này em không cần lo lắng, những chuyện còn lại để anh thay em giải
quyết định rồi, Lam Lam, em không cần bận tâm đâu.” Cận Thế Phong nhìn
Yên Lam bình tĩnh nhẹ giọng nói.
“Thế Phong, anh sẽ bỏ qua cho bọn họ, được không?” Yên lam cúi đầu hỏi, tâm
tình lúc này của cô rất phức tạp, kỳ thực, người đàn bà Triệu Ngọc Văn
kia cũng rất đáng thương, vì danh vọng, địa vị và tiền tài, mà từ bỏ
chính người mình yêu.
Lúc
đó cô ta cho rằng làm như vậy là đúng, thế nhưng lại không biết rằng bản thân đã từ bỏ một người đáng trân quý nhất thế giới, đến bây giờ hối
hận, thì đã đã không còn kịp rồi.
Cận Thế Phong trầm ngâm nhìn Yên Lam, “Lam Lam, em mong muốn anh buông tha cho bọn họ sao?”
“Đúng, em mong muốn anh có thể buông tha bọn họ.” Yên Lam nói, “Em nghĩ hẳn cô ấy vì yêu anh, mới có thể làm ra những chuyện như vậy, nếu như không
yêu, cũng không hận đến như vậy? Về phần anh Mậu Đức, chắc hẳn anh ấy
không cố ý đâu.”
Lúc
này Yên lam đối với tình hình của chuyện này càng ngày càng lo lắng,
người đàn bà Triệu Ngọc Văn này vì yêu mà sinh ra hận, bất cứ chuyện gì
cũng có thể làm ra được, thứ tình yêu cố chấp này khiến cho người khác
rất khiếp sợ, tiếp theo, cô ta sẽ làm ra những chuyện gì đây? ? Nếu như, gỡ bỏ được khúc mắc này. Có phải điều này có thể giúp bọn họ sống tốt
hơn không? ?
Lúc
này Yên Lam chỉ dám cuối đầu, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy kia của Cận Thế Phong, là sợ hãi sao? Là sợ từ trong mắt của Cận Thế
Phong sẽ toát ra ánh mắt không đành lòng cùng thương tiếc đối với Triệu
Ngọc Văn sao?
Vì
sao trong lòng đau lại rất đau rất đau, là bởi vì bản thân đang ghen
sao? Triệu Ngọc Văn ở trong lòng anh chiếm một hình ảnh đẹp nhất của
thời sinh viên sao, lúc mà bản thân cô không được tham gia vào, cô không thể không thừa nhận, chính mình đang đố kị, cô đố kị đến sắp phát điên.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lam Yên, Cận Thế Phong vô cùng yêu thương. Lam Lam, vì sao em lại lương thiện đến vậy, em không biết, em vốn không giống với bất kỳ người phụ nữ nào khác, bọn họ yêu anh bởi vì tiền của
anh, anh có thể đáp ứng bất kỳ dục vọng nào của bọn họ, nhưng chỉ có em, người yêu anh không hề có bất cứ oán hận gì!
Nhìn thấy Lam Lam cố chấp và dũng cảm yêu mình như vậy, Cận Thế Phong cảm
thấy bản thân rất hạnh phúc. Anh hiểu rõ tình nghĩa Lam Lam dành cho
anh, đó là một thứ tình yêu vô tận, không có đều gì có thể chặt đứt.
“Lam lam, ngẩng đầu lên, nhìn anh.” Cận Thế Phong nói, vươn tay ra xoa nhẹ lên má của Yên Lam.
Yên
lam chậm rãi đích ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Cận Thế Phong, trong ánh mắt
hình như có trăm ngàn lời nói, nhưng không thể mở lời, hiện rất rõ sự
do dự trong đó.
Đau
lòng cùng chua xót đều tràn lên trong suy nghĩ của Cận Thế Phong, anh ôm chặt thắt lưng của Yên Lam, hơi dùng sức, cơ thể mềm đó đều rơi vào
trong cái ôm của chính mình , đôi môi bạc hôn lên đôi môi mềm mại ngọt
ngào của Yên Lam, hôn cô thật sâu, thật sâu.
Yên
lam không có sức phản kháng cũng không muốn phản kháng, thế nhưng nước
mắt cũng không ngừng tuôn ra, từ từ dính ướt trên gò má của hai người.
Trằn trọc dây dưa, nụ hôn vừa chấm dứt, Yên Lam cúi đầu đỏ mặt, đúng lúc
này, Kỷ Tồn Viễn cùng Trần Mạt đi vào phòng bệnh, bọn họ đều nhìn thấy
chính là bức tranh đẹp đẽ này.
Thấy hai người vừa đến, Yên Lam lúng túng mặt đỏ tía tai, vội vàng dùng tay chà sát môi mình.
Nhìn thấy cảnh này, hai người đều nở nụ cười ái muội.
“Cận Thế Phong, em biết mà, anh không thể dễ dàng bị đánh ngã được, nhìn bộ
dạng tràn trề sinh lực này cũng anh, không có khả năng gặp họa lớn đâu
ha.” Trần Mạt đứng một bên nói đùa, cô đối với Cận Thế Phong cũng hiểu
rõ lắm nha, huống chi Lam Lam lại ở cùng với anh,cho nên, cũng không sợ Cận Thế Phong nổi giận với cô.
Nghe Trần Mạt nói, Cận Thế Phong cũng không phủ nhận, chỉ là đáp lại một nụ cười nhạt, gió thoảng mây bay.
“Cận Thế Phong, bọn em bắt được bạn gái trước của anh rồi, anh định xử lý
như thế này hả? !” Trần Mạt nói cũng không quên nhìn về phía Yên Lam.
Sau
khi nghe Trần Mạt nói, Cận Thế Phong liếc mắt nhìn về Yên Lam chứa đầy
những ý nghĩ sâu xa, “Thả cô ta ra, anh không muốn tiếp tục truy cứu
chuyện này.”
Nghe Cận Thế Phong nói vậy, cả ba người đều giật mình, Yên Lam vì vui vẻ
nên mới giật mình, còn hai người kia bởi vì tức giận mà giật mình.
“Vì
sao?” Trần Mạt là người đầu tiên mất kiên nhẫn hỏi, nếu như thả cái ả
đàn bà kia ra, sau này không phải Lam Lam vẫn sẽ gặp nguy hiểm sao?”Anh
rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả! ! Cận Thế Phong, nếu làm như vậy, sau
này hai người không phải sẽ rất nguy hiểm sao? ?”
Kỷ
Tồn Viễn vẫn trầm mặc, tuy rằng anh không muốn tiểu Lam bị thương tổn,
thế nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của tiểu Lam, anh biết, đây nhất
định là ý của tiểu Lam, từ trên vẻ mặt vừa vui vẻ vừa kinh ngạc của tiểu Lam thì anh đã đoán ra được. Anh quá hiểu tiểu Lam, cô vốn lương thiện
như vậy, không dám tổn thương đến bất kỳ ai.
“Mạt Mạt, học trưởng, em có thể gặp Triệu Ngọc Văn một lần không?” Yên Lam đi tới trước mặt hai người, nói.
Cô
không muốn cả ngày phải bận tâm, cẩn thận đề phòng Triệu Ngọc Văn, trước hết cô muốn kết thúc tình trạng này, vậy thì cần phải gõ bỏ khúc mắc
trong lòng Triệu Ngọc Văn, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cô ấy từ bỏ
thù hận.
Nhìn tất cả mọi chuyện ở trước mắt, khóe miệng của Cận Thế Phong nở một nụ
cười nhạt, Lam Lam thật thà lương thiên, cô đáng được anh yêu.
“Được.” Kỷ Tồn Viễn đồng ý, dẫn Yên Lam ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người ở lại, một người vẻ mặt kỳ lạ, vẻ mặt người còn lại thì bí hiểm.