Ở bên ngoài cửa sổ trời trong và nắng
ấm, gió thổi nhẹ vào mặt, một chiếc màu đen dừng ở cửa bệnh viện, ngầm
chịu đựng những cái liếc mắt , một chiếc xe sang trọng như vậy dừng ở
cửa bệnh viện, làm sao không làm người khác chú ý chứ?
Có
rất nhiều người hiếu kỳ muốn nhìn xuyên qua cửa sổ xe xem thử mặt mũi
người bên trong như thế nào? Thế nhưng, bất luận thế nào, cũng nhìn
không thấy, chỉ nhìn thấy một mảng thủy tinh đen thui.
Nhìn thấy ánh nắng bên ngoài ấm áp, thế nhưng lúc này Triệu Ngọc Văn không
hề cảm nhận được dù chỉ một chút, cả người cô rét run, trong lòng càng
hoảng loạn đến khó hiểu. Nâng tầm mắt lên nhìn lái xe ngồi ở phía trước, ánh mắt tinh ranh, trong mắt cảnh cáo của người lái xe hung ác khiến cô sợ, cho nên, cô không dám làm bất kỳ động tác nào.
Hai người lúc nãy có nói, là Cận Thế Phong, cô cũng đã đã biết, lần này, chỉ sợ không thoát khỏi.
Lúc
này, cửa xe chầm chậm mở ra, sau đó một dáng người tao nhã bước vào bên
trong xe, ngẩng đầu, ánh mắt chào đón chính là một khuôn mặt xinh đẹp
tuyệt trần, vẻ đẹp thuần khiết, thanh thuần giống như tinh linh trong
rừng.
Yên
lam ngồi kế bên Triệu Ngọc Văn, nhìn không chớp mắt, trang trọng thanh
lịch, vẻ đẹp đó càng khiến Triệu Ngọc Văn hận đến nghiến răng nghiến
lợi, ông trời thật không công bằng, người đàn bà trước mắt này dự vào
cái gì chứ! ! Cô ta xuất thân trong một gia đình nghèo khổ bần hèn, thế
nhưng, lại được thừa hưởng một vẻ đẹp tuyệt vời như vậy, khí chất thanh
cao trên người cũng khiến cho người khác không thể bỏ qua.
“Triệu tiểu thư, tôi nghĩ cô hẳn cũng đã biết tôi là ai?” Yên lam quay đầu
nhìn về phía Triệu Ngọc Văn nói, cô là người Thiếu Phong từng yêu, không ngờ cô cũng đẹp như vậy, ông trời đối với cô thật ưu ái, trải qua năm
năm không hề để lại vết tích gì trên người cô.
Người đàn bà trước mắt này chính là người đã làm cho Thiếu Phong thay đổi,
một người đã nhận được tình yêu thương của Thiếu Phong, một người đã
từng khiến cho hàng ngàn cô gái ghen tị.
Thế
nhưng, lúc này bản thân cô cũng không đố kị với cô, nhìn ánh mắt của
Triệu Ngọc Văn đầy oán giận. Cô ấy bây giờ chỉ là một người bị thù hận
che mắt khiến cho người khác cảm thấy đáng thương, một người đáng
thương đắm chìm trong tình yêu ngu ngốc…
Triệu Ngọc Văn vẫn khiêu khích như cũ cười, nói rằng, “Thế nào? Yên Lam tiểu
thư, cô đến để chê cười tôi sao? Hay chính cô là người bảo bọn họ bắt
tôi? ?”
Không để ý đến lời khiêu khích rõ ràng này của Triệu Ngọc Văn, Yên Lam lạnh
nhạt hỏi “Bây giờ cô vẫn còn yêu Thế Phong phải không? Cô vẫn thích
Thiếu Phong sao?”
Dường như không có bất kỳ hứng thú nào khác, Yên Lam rất bình tĩnh, đây là
câu hỏi mà Yên Lam rất muốn biết câu trả lời, cô nghĩ, người phụ nữ
trước mắt, hẳn là rất yêu Cận Thế Phong, vì yêu sinh hận, nếu không yêu nhiều như vậy, làm sao có thể hận nhiều đến thế?
Một
người vốn kiêu ngạo như Triệu Ngọc Văn sau khi nghe Yên Lam hỏi câu hỏi
này, ánh mắt hoảng hốt. Bên trong lộ ra rất nhiều tình huống, như đang
mẫu thuẫn, lại như đang trốn tránh.
“Yên Lam, thân phận hiện tại của cô là gì, cô dựa vào cái gì hỏi tôi chứ?
Không lẽ cô là vợ của Thiếu Phong sao? Cô dựa vào cái gì để hỏi tôi chứ, cô dựa vào cái gì đế biết tôi thích hay không thích Thiếu Phong hả?”
Muốn che giấu sự lúng túng của bản thân, giọng điệu của Triệu Ngọc Văn
rất không tốt mà hướng về phía Yên Lam gầm nhẹ.
“Không, không phải đâu. Tôi chỉ muốn biết đáp án thôi, xin cô hãy nói cho tôi
biết, cô vẫn có yêu anh ấy đúng không?” Yên Lam nhìn Triệu Ngọc Văn nói, ánh mắt trở nên dịu dàng.
“Yêu? Đúng là một câu hỏi nực cười mà! Năm năm trước tôi đã đánh mất tư cách
yêu Cận Thế Phong rồi, năm đó tôi lựa chọn Vương Mậu Đức, thì đã chứng
minh, tôi không yêu Cận Thế Phong.”
“Bây giờ tôi rất hận anh ta, tôi hận anh ta chết đi được, nếu không phải lần này tính toán sai lầm. Nếu không có ông trời giúp đỡ, anh ta bây giờ đã sớm chôn xuống mồ rồi. Các người đã sớm âm dương cách biệt rồi…..tôi
rất hận! Mạng của Cận Thế Phong tại sao lại tốt đến vậy, tôi không tin.
Tôi không tin vận khí của anh ta sẽ còn đến phút chót đâu! Ha ha…. Tôi
sẽ đợi ngày đó đến!!” Nói xong, Triệu Ngọc Văn lập tức điên cuồng cười,
lúc đó, những giọt nước mắt thương tâm men theo gương mặt chảy xuống.
Nhìn thấy Triệu Ngọc Văn rơi nước mắt, Yên Lam coi như đã hiểu rõ, có thể
nhìn thấy cô ấy rất thích Cận Thế Phong, nếu không sẽ không như vậy, hơn nữa còn yêu rất sâu đậm, không yêu thì không hận, nỗi căm hận lớn như
vậy, làm sao có thể không yêu sâu đậm chứ?
“Xem ra, cô vẫn còn yêu Thế Phong. Nếu như không yêu, tại sao cô phải hận
đến vậy chứ? Yêu càng sâu đậm thì sẽ hận càng sâu, Triệu tiểu thư, không thể phủ nhận, cô vẫn còn yêu Thiếu Phong.” Yên Lam nhìn Triệu Ngọc Văn
một cách khẳng định, nói ra những lời trong lòng.
Triệu Ngọc Văn từ từ thu hồi lại nụ cười điên cuồng của mình, vẻ mặt trở nên
đau thương, quay đầu nhìn Yên Lam. “Đúng vậy, cô nói đúng, tôi vẫn còn
yêu Thế Phong, thế nhưng, cô có biết không? Năm đó, là tôi, là tôi vì
tiền, vì địa vị bỏ rơi anh ấy, bây giờ tôi còn mặt mũi gì nói tôi yêu
anh ấy hả?”
“Bây giờ cô nói những lời này có ý gì? Không lẽ cô muốn mang Cận Thế Phong
trả lại cho tôi sao?” Triệu Ngọc Văn ngẩng đầu lên. Ánh mắt tràn đầy hi
vọng nhìn cô, nếu như, đây là một cơ hội, cô sẽ không buông tay. Cận Thế Phong bây giờ là lựa chọn tốt nhất của cô không phải sao? Thân phận,
địa vị, đều là những thứ năm đó cô mơ ước. Cô thực sự rất hối hận năm đó tại sao lại rời bỏ Cận Thiếu Phong!!!
santruyen.com
Nhìn thấy đôi mắt của Triệu Ngọc Văn tràn đầy hi vọng, tim của Yên Lam co
lại, chuyện này là điều mà bản thân cô lo lắng nhất, cô không nhẫn tâm
cự tuyệt người con gái đau khổ ở trước mặt, nhưng mà, cô cũng không đồng ý. Cô và Thiếu Phong không dễ dàng gì mới được ở cùng nhau, cô làm sao
có thể dễ dàng mang tình yêu của mình dâng cho kẻ khác chứ?!
“Điều này, tôi xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Bởi vì, tôi yêu Thế Phong, về
phần cô, cô và Thiếu Phong đều đả bỏ lỡ rồi, không có khả năng nữa đâu,
thực xin lỗi.” Yêu Lam nói khẽ, cuối đầu, không nhìn Triệu Ngọc Văn.
Triệu Ngọc Văn cười đau thương, Yên Lam nói ra đáp án này trong lòng cô đã
nghĩ đến rồi, nhưng mà, cô không thể từ bỏ cơ hội nhìn Cận Thế Phong,
liền lùi bước cầu xin lần nữa, “vậy tôi có thể gặp Cận Thế Phong không?
Cho tôi gặp anh ấy, cùng anh ấy nói chuyện một chút được không?”