Sau khi xem hết phim, Cận Thế Phong cùng Yên Lam nắm tay nhau ra khỏi
rạp chiếu phim tựa như những cặp tình nhân thông thường, hướng đến bãi
đỗ xe, "Muốn ăn gì đây?" Cận Thế Phong hỏi.
"Uhm, em cũng không biết nưã! Em không thường ăn ở bên ngoài.Cho nên, vẫn là anh quyết định đi!" Yên Lam nói.
"Được, vậy để anh quyết định, đi theo anh đi"
Trên xe, Cận Thế Phong hỏi Yên Lam "Ngày mai thì thế nào? Em nghĩ muốn đi đâu nữa chưa?"
Yên lam suy nghĩ một chút, "Em cũng đã nghĩ ra rồi, nhưng em nói ra không
cho phép anh cười đó." Nhìn Cận Thế Phong bên cạnh, " Em muốn ngày mai
chúng ta ngủ dậy muộn một chút, sau đó có thể đến khu trò chơi vui chơi, cuối cùng, em muốn... Chúng ta đi siêu thị, mua đồ về nhà nấu ăn có
được hay không, chỉ hai người chúng ta?"
Cận Thế Phong ngây ra
một lúc, ý nghĩ của nàng thật vô cùng đặc biệt, những người phụ nữ khác
của hắn đều chỉ muốn đi dạo phố ..v.v...thế nhưng nàng lại muốn đi chơi
trò chơi, ý nghĩ đó thật ngây thơ. "Anh có thể hỏi một chút là vì sao
không?"
"Uhm, bởi vì trước đây vì mải lo chăm sóc cho Tiểu Triết, vẫn chưa từng đến khu trò chơi, nhìn người khác từ khu trò chơi trở về, trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, em cũng muốn đi một lần a! Cho
nên, ngày mai chúng ta đi đi có được không?" Yên lam vẻ mặt đầy ao ước
nói.
"Uhm, được, chỉ cần em thích là được rồi." Cận Thế Phong nói.
Cận Thế Phong dẫn Yên Lam đến một nhà hàng Pháp.
Cách hắn tán gẫu với quản lý nhà hàng cho thấy hắn là khách quen ở đây, lúc
chọn thức uống cũng chứng tỏ hắn quen thuộc với nơi này.
"Hôm nay vẫn là theo lệ cũ sao?" Quản lí nhà hàng hỏi. Cận Thế Phong chính là
khách hàng lớn của nhà hàng, mỗi lần đến đều là quản lí đích thân tiếp
đãi.
Cận Thế Phong gật đầu, lúc quay lại muốn hỏi xem Yên Lam
muốn ăn món gì, dáng vẻ nàng đang cau mũi lại chuyên tâm đọc thực đơn
khiến cho hắn cảm thấy rất thú vị.
"Em đã quyết định được chưa?" Cận Thế Phong hỏi.
Yên Lam nghiêng đầu hỏi: "Như cũ của anh là món gì?"
"Thịt cừu ở đây cũng không tệ, mỗi lần đến anh đều chọn món này."
"Lần nào đến cũng ăn giống nhau?"
Thật không ngờ Yên Lam lại hỏi như vậy, Cận Thế Phong thoáng nhướng to mắt nói, "Đúng vậy."
"Vậy thì thật không thú vị tí nào! Vì sao không thử ăn món khác chứ? Nói không chừng mùi vị cũng rất ngon mà?"
"Thật không?" Cận Thế Phong thật ra chưa từng nghĩ đến vấn đề không thú vị.
Chọn lựa một thứ mình thích, sau đó vẫn luôn dựa theo lựa chọn trước đây của mình, tiếp tục yêu thích, hắn chính là người như thế. Như là hắn
dùng thứ gì đó, mặc quần áo, ăn món gì cũng đều là như vậy. Nếu trước
đây Ngọc Vân không phản bội hắn, hắn cũng sẽ vẫn tiếp yêu thương. Nghĩ
đến đó, ánh mắt Cận Thế Phong trở nên phức tạp.
"Em quyết định
được rồi" Yên Lam nói. "Tôi không muốn dùng cơm, tôi muốn một phần
salad, nhưng trên salad cho thêm vài miếng thịt gà. Về món soup, tôi
muốn món soup thịt bò kiểu Nga, còn về phần món tráng miệng, cho tôi
bánh crepe kiểu Pháp thêm hai viên kem là được rồi."
Cận Thế
Phong có chút kinh ngạc khi thấy Yên Lam tự nghĩ ra thực đơn, bất quá,
quản lí nhà hàng dù sao cũng tiếp xúc qua đủ loại khách hàng, đối với
những...khách hàng như thế này đã chẳng có gì lạ, cung kính tiếp nhận
thực đơn "Được, tiểu thư. Tôi sẽ bảo đầu bếp làm theo lời dặn dò của cô
mà chuẩn bị thức ăn, xin chờ cho một chút."
Cận Thế Phong mỉm
cười nhìn Yên Lam: "Anh không biết là em lại có nhiều ý tưởng như vậy,
giống như phương án quảng cáo lần này cũng vậy, em thực sự khiến anh
phải nhìn em với cặp mắt khác xưa"
Được khen ngợi, Yên Lam nhìn
đôi mắt ôn nhu mang theo ý cười của Cận Thế Phong đang nhìn chăm chú vào mình, tim lỗi nhịp. Xấu hổ cúi đầu cầm ly rượu lên, nàng cúi đầu uống
một hớp rượu lớn để che giấu vẻ xấu hổ, thế nhưng bởi vì uống quá nhanh
mà bị sặc.
"Đừng uống nhanh như vậy, bụng rỗng thì nên ăn một
chút gì đó trước sẽ tốt hơn. Em thử nhìn xem, món ốc sên Pháp của nhà
hàng này rất được, đặc biệt là nước sốt để tẩm do bọn họ đặc chế." Hiện
tại, Cận Thế Phong chu đáo như vậy, ôn nhu, tuyệt không giống với trước
đây nữa. Thình thịch, thình thịch, thình thịch, trống ngực Yên Lam đập
rất nhanh! Nàng lại nuốt một ngụm rượu.
Món ăn của họ đã được
đưa đến. Lúc nhìn thấy thực đơn đủ mọi màu sắc Yên Lam tự nghĩ ra, Cận
Thế Phong ngắm nghía lại "như cũ" của mình, cảm thấy hắn dường như đã
mất đi những món ăn ngon trước kia.
Yên Lam bắt gặp ánh nhìn của
Cận Thế Phong, khóe miệng cong lên thành nụ cười. "Có muốn thử món salad của em không? Nhìn vẻ mặt của anh xem ra rất muốn ăn."
Yên Lam
mỉm cười khiến cho Cận Thế Phong không nhịn nổi cũng lộ ra vẻ mặt vui
cười, "Thật vậy chăng? Anh thực sự có lộ ra vẻ mặt muốn ăn như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên rồi!" Yên Lam dí dỏm nói. Thừa cơ múc một muỗng lớn
salad bỏ vào trong đĩa của hắn, lại lấy của hắn một miếng thịt cừu.
"Uhm, anh nói không có sai, thịt cừu này thật sự rất ngon đó!" Nhìn dáng vẻ
nheo nửa mắt hưởng thụ của Yên Lam, Cận Thế Phong cảm thấy trong lòng có một cảm giác ấm áp tràn trề.
Bữa cơm tối rất ngon, bọn họ cũng
tiến hành rất vui vẻ. Sau khi dùng bữa tối xong, Cận Thế Phong lái xe,
bọn họ lại cùng nhau trở về nhà.
"Bác Trương, chúng cháu đã về rồi."
"Thiếu gia và tiểu thư Yên Lam à! Cuộc hẹn của hai cô cậu thế nào a! Xem vẻ
mặt hạnh phúc của Yên Lam tiểu thư, đã biết nhất định là rất thành công
đúng hay không?" Bác Trương vẻ mặt đầy tươi cười nói.
"Ai nha! Bác Trương, bác cười cháu, cháu không để ý đến bác nữa!" Yên Lam xấu hổ đỏ mặt nói.
"Được rồi, bác Trương, bác đừng cười Lam Lam nữa, bằng không lát nữa cô ấy
lại xấu hổ phải tìm một cái lỗ để chui xuống." Cận Thế Phong giảo hoạt
nói.
"Được được được, bác Trương không nói nữa, xem Tiểu Lam tiểu thư đỏ mặt rồi kìa." Bác Trương vui tươi hớn hở nói.
"Các người, các người...em không để ý tới các người nữa, em lên lầu đi ngủ." Yên Lam đỏ mặt chạy lên lầu.
Thấy Yên Lam chạy lên lầu, Cận Thế Phong mở lời với Bác Trương. "Bác Trương, ngày mai mọi người chuẩn bị bữa sáng trễ một chút, sau đó thì nghỉ phép đi, tôi và Yên Lam muốn đi ra ngoài, cơm tối để khi chúng tôi quay về
sẽ tự làm lấy."
Bác Trương nhìn Cận Thế Phong "Được, thiếu gia
nói cho chúng tôi nghỉ phép một ngày, thực sự là rất hiếm khi, mọi người nhất định đều sẽ rất vui mừng." Nhìn thiếu gia trước mắt đang mỉm cười
hạnh phúc, mong sao lần này thiếu gia sẽ không lại giống như lần trước
nữa, lần này nhất định phải giữ lấy hạnh phúc. Bà tin tưởng Tiểu Lam
tiểu thư có thể mang đến hạnh phúc cho thiếu gia!