Là như vậy sao?Cận Thế Phong nhìn Trần Mạt có vẻ không giống nói dối.“Thật sự là như vậy?”
“Đương nhiên, tôi thề ,tôi cam đoan những gì tôi nói đều là sự thật,
không một câu lừa dối!!!” Trần Mạt ở bên vội vàng lên tiếng, “nếu không
anh có thể hỏi Lam Lam, tôi không hề nói sai!”
“Được rồi, tôi
tin tưởng cô, sau này nếu cô muốn đến tìm Lam Lam thì cứ nói trước với
tôi, tôi sẽ cho xe tới đón.”Cận Thế Phong tin lời Trần Mạt liền nói.
“Hả?” Trần Mạt kinh ngạc nhìn Cận Thế Phong, không rõ anh làm sao lại
có thể dễ dàng tha thứ cho cô, hôm nay nói chuyện rất thoải mái, lại còn đồng ý cho cô từ nay về sau tiếp tục đến tìm Lam Lam nữa chứ!
“Lam Lam cũng chỉ có một người bạn tốt là cô, tôi không muốn nhìn thấy
cô ấy cô đơn, cho nên cô hãy thường xuyên đến tìm cô ấy.” Cận Thế Phong
giải thích thêm.
Trời ơi! Ban đầu còn tưởng rằng Cận Thế Phong
đổi tính đổi nết, thì ra là vì Lam Lam. Mới không ở cạnh Lam Lam có nửa
ngày đã trở thành như vậy rồi!
“Anh cũng đã nói như vậy thì tôi đây cũng không khách khí nữa.Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ thường xuyên
tới tìm Lam Lam.”Hahaha ,Cận Thế Phong đã nói như vậy, cô lại dám không
theo? Cơ hội thật là tốt mà!
Nhìn Trần Mạt dáng điệu và khuôn
mặt đắc ý, Cận Thế Phong nhíu mày nguy hiểm, “tôi nghĩ, cái “thường
xuyên” của cô hẳn là cùng một ý tứ với “thường” của tôi!”
Anh
chỉ không muốn để Lam Lam lúc nào đó lại cô đơn, nên mới bảo Trần Mạt
đến tìm cô. Chứ không phải muốn có người lúc nào cũng kè kè quấn quít
lấy cô, đem cô ở bên cạnh anh cướp đi.
Cái gì?Trần Mạt bất mãn than thở! Chính anh ta muốn tìm người giúp, lại còn muốn uy hiếp người khác sao?
“Vậy tôi không biết, dù sao tôi cũng không phải con giun trong bụng
anh, làm sao biết được ý tứ của anh và của tôi là giống nhau chứ! Nếu
tôi nói ý của tôi không giống của anh thì mong anh thông cảm nhiều hơn!”
Cận Thế Phong đang định nói tiếp, lại bị lời của Yên Lam từ trên tầng xuống chặn lại.
“Thế Phong, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Từ trên tầng xuống, trên mặt Lam Lam lại đeo một cái khẩu trang to đùng.
“À, không có gì, Cận Thế Phong nói từ nay về sau mình có thể thường
xuyên đến thăm cậu, chúng mình thường xuyên cùng nhau đi chơi. Để xem
nào,hay là thế này đi, Lam Lam, cậu chuyển đến nhà mình ở, như vậy chúng mình có thể ngày nào cũng ở bên cạnh nhau, tiện hơn rất nhiều.”
Trần Mạt từ trên sô pha đứng dậy, đi tới bên cạnh Yên Lam rồi quay đầu
nhìn Cận Thế Phong, trong lòng thầm đắc ý. Anh trừng tôi đi! Anh có
trừng thì tôi cũng không tin trước mặt Lam Lam anh dám đổi sắc mặt, nổi
cơn thịnh nộ!
Cái gì?Yên Lam kinh ngạc nhìn Cận Thế Phong,anh làm sao lại đồng ý với Mạt Mạt chuyện này chứ?
“Lam Lam, anh hơi khát nước, em có thể lấy giúp anh một cốc nước lại đây không?” Cận Thế Phong dịu dàng nói với Yên Lam, nhưng ánh mắt quét về
phía Trần Mạt thì không dịu dàng chút nào.
“Vâng, được.Anh đợi em chút” Yên Lam lập tức xoay người đi vào phòng bếp.
“Lam Lam, đợi mình, mình đi cùng cậu!” Trần Mạt nói xong liền theo sát
Yên Lam đi vào nhà bếp. Ha ha, trò vui lớn đây! Nhìn Cận Thế Phong vừa
rồi trừng mắt nhìn mình đầy cảnh cáo cùng uy hiếp, nếu cô không nhanh
chân chuồn đi chắc sẽ bị tan xương nát thịt.
Đi theoYên Lam vào trong bếp, Trần Mạt tựa vào cánh cửa nhìn người đang rót nước, “Lam
Lam, ở cùng cậu trong này thì tốt rồi, vừa nãy ở ngoài kia mình nói đùa
đấy. Cậu không phải là không biết đấy chứ?”
“”Mình biết mà.Anh
ấy tính tình nóng nảy, làm sao mình không biết được. Cậu đi theo mình để lánh nạn mà. Nhưng cậu không phải đang ngồi trên đầu con hổ đó ư?.Cậu
không sợ Thế Phong sao?”Yên Lam nghi hoặc nhìn Trần Mạt.
“Nói
thừa! Tất nhiên là mình sợ rồi! Nhưng mình chỉ muốn đùa vui một chút
thôi, ai biết được kết quả vui đùa quá trớn, tự đạp vào chân mình
rồi!”Trần Mạt ai oán nói.
“Được rồi!Mạt Mạt, chẳng lẽ cậu muốn ở đây than thở sao? Thế Phong sẽ không làm gì cậu đâu, mình cam đoan
đấy!”Nhìn bộ dạng buồn cười của Trần Mạt, Yên Lam không khỏi cảm thấy
vui vẻ.
“Chỉ hy vọng được như thế thôi!”
Vì Cận Thế Phong muốn uống nước, Yên Lam và Trần Mạt cùng nhau đi ra phòng khách.
Trong văn phòng tổng tài.
Cận Thế Phong ngẩng đầu, nhìn văn phòng trống rỗng chỉ có một mình mình, lại nhìn về phía cửa phòng nghỉ, cười khổ lắc đầu.
Buổi sáng hôm nay, Lam Lam vốn không muốn cùng anh đến công Trần Mạt,
làm anh phải khuyên mãi, rốt cuộc cô mới đồng ý. Nhưng đến gần công ty,
cô mượn mấy cuốn tạp chírồi ngồi ởsô phađối diện với bàn làm việc của
anh đọc. Lại còn bảo anh đừng quấy rầy cô.
Yên Lam ngồi ở sô
pha nhìn tạp chí trong tay, nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc khác.
Liên tục nhiều ngày, Thế Phong căn bản là không có tâm trí làm việc. Dù
rằng miệng nói chỉ có cô bên cạnh anh mới có thể chuyên tâm làm việc.
Nhưng có cô ở bên cạnh,anh mới không thể nào lặng yên mà làm việc được.
Hết cùng cô nói chuyện, cười đùa, lại gọi tên hoặc lo lắng cô ngồi một
mình buồn chán. Điều cô hy vọng nhất bây giờ là Thế Phong có thể thật sự cho cô nhàm chán một buổi.Vì sao lại trở thành như vậy chứ? Ngày trước, bọn họ làm việc cùng nhau cũng đâu có giống thế này!
“Lần thứ
mười!” Yên Lam nhìn Cận Thế Phong nói. Đây là lần thứ mười anh buông văn kiện trong tay, nhìn cô cười. Chỉ cần cô ngẩng đầu lên sẽ thấy Cận Thế
Phong cũng buông văn kiện trong tay xuống, sau đó đứng dậy đi đến bên
người mình.
“Lần thứ mười?Cái gì vậy Lam Lam? Em nói cái gì lần thứ mười?” Cận Thế Phongâu yếm nhìn Lam Lam hỏi.