“Lần thứ mười? Cái gì lần thứ mười Lam Lam?” Cận Thế Phong âu yếm nhìn cô.
“Anh muốn biết sao? Chính là lần thứ mười anh buông văn kiện trong tay, đây gọi là cái gì đây? À, em nhớ ra rồi, đây gọi là không làm việc đàng hoàng nha! Thế Phong, từ trước giờ sao em không phát hiện, một tổng tài như anh lại có lúc làm việc không nghiêm túc nhỉ?”
“Ha ha…”
Nghe Lam Lam trả lời, Cận Thế Phong nhịn không nổi bèn cười, Lam Lam của anh thật là đáng yêu! Cái đầu nhỏ kia mỗi ngày suy nghĩ cái gì vậy chứ? Làm sao lại quay sang tính toán so đo chuyện này!
Nhìn Thế
Phong ngồi ở bàn làm việc đối diện, trên mặt nở nụ cười kiêu ngạo đắc
chí, Yên Lam cảm thấy vô cùng bất lực, thầm oán than. Cô sợ chính mình
làm Thế Phong chậm trễ trong công việc, nhưng, anh lại cười! Cô cũng
không nên làm hồng nhan họa thủy, gây ảnh hưởng đến anh.
“Em
muốn đến phòng nghỉ xem sách báo, anh làm việc đi, đừng vào trong nha!”
Yên Lam ôm một đống sách báo tập chí trên bàn, nhanh chân đi tới cửa
phòng nghỉ đằng sau Cận Thế Phong.
“Thế Phong, lại đây giúp em
mở cửa với!” Hai tay Yên Lam ôm đầy những sách, không còn tay nào để mở
cửa, đành nhờ vả Cận Thế Phong.
Cận Thế Phong đi đến bên người
Yên Lam, một tay ôm lấy sách báo tài liệu trên tay cô, tay kia vòng qua
eo, ôm chặt cô vào trong ngực.
“Lam Lam, sao em lại muốn vào đó đọc tài liệu vậy? Ở ngoài này đi, anh cam đoan sẽ không quấy rầy em
nữa! Đừng vào trong có được không?” Cận Thế Phong làm nũng nói.
“Thế Phong, không phải em sợ anh quấy rầy em, mà là em sợ em làm ảnh
hưởng anh làm việc.” Yên Lam có vẻ xem thường nhìn Cận Thế Phong, sau đó thoát ra khỏi vòng ôm của anh mở cửa phòng nghỉ.
“Vậy được rồi, anh giúp em mang tài liệu vào đây nhé!”
Nhìn Yên Lam mở to mắt ngây thơ nhìn mình, nhưng trên mặt lại mang theo biểu
tình kiên định, thật không có biện pháp! Cận Thế Phong đành phải thỏa
hiệp: “Được rồi, anh sẽ mang vào cho em.”
Cận Thế Phong vừa mang tài liệu vào đặt trên bàn trà, một đôi tay nhỏ bé từ phía sau vươn tới, đẩy anh ra ngoài cửa.
“Tốt quá, Thế Phong, xong việc rồi, anh đi ra ngoài làm việc đi.”
“Anh biết rồi. Lam Lam, anh làm việc ở ngoài, có chuyện gì cứ gọi anh nhé!” Cận Thế Phong cười khổ, bất lực đi ra ngoài,
Ông trời ơi! Từ khi nào mà Lam Lam trở nên quyền lực như vậy chứ? Dám
đuổi anh ra ngoài. Anh cũng thật là, từ khi nào lại quyến luyến hình
bóng cô, tư tưởng mỗi giây mỗi phút được gần bên cô, một khắc cách xa
cũng không muốn…
Mất đi ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt người khác, Yên Lam nhận ra cô đã có thể chuyên tâm đọc tạp chí.
Ánh mắt của Cận Thế Phong làm cho cô quá phân tâm, ngồi bên ngoài cả
nửa ngày cũng không đọc được chữ nào vào đầu. Bây giờ cả Cận Thế Phong
cũng có thể chuyên tâm làm việc rồi.
….
Cộc cộc!!!
Một giờ sau, Cận Thế Phong rốt cuộc nhịn không được, tiến đến gõ cửa.
“Lam Lam, đọc sách suốt một giờ, em không thấy vô vị sao? Đi ra ngoài
này đi, anh cam đoan, em không làm ảnh hưởng đến anh đâu!” Đi vào trong
Cận Thế Phong nhìn thấy Yên Lam đang ngồi trên sô pha chăm chú xem tạp
chí, không rõ đó là tạp chí gì nhưng anh có cảm giác, cô có hứng thú với nó hơn anh rất nhiều.
“Không đâu, ở đây xem tạp chí không thấy buồn chút nào.” Yên Lam tiếp tục vùi đầu vào đống tạp chí, không thèm
ngẩng đầu nhìn anh.
“Nhưng anh rất buồn, thật là nhàm chán mà!
Lam Lam, em ra giúp anh được không?” Cận Thế Phong ủy khuất nói, ngồi
bên cạnh Yên Lam lấy lòng.
“Không được!” Yên Lam kiên quyết cự tuyệt.
“Lam Lam…” Cận Thế Phong bày ra bộ dạng đáng thương.
“Thế Phong, anh…” Yên Lam thở dài. Nhàm chán ư? Đấy là công tác đấy! Đi ra ngoài sẽ không tránh được hàn huyên nói chuyện, anh sẽ lại không tập trung làm việc.
Cô bất đắc dĩ xoay người nhìn người bên cạnh đang cố lấy lòng mình như một đứa trẻ.
“Thế Phong, anh làm việc cho tốt đi. Đi ra ngoài làm việc đi! Anh cứ ở
đây bày ra bộ dạng này, ngày mai em sẽ không đến công ty cùng anh nữa.
Đợi khi nào cái mũi khỏi hẳn, em mới đi làm!”
Nhìn Yên Lam bất đắc dĩ biểu tình đầy mặt, coi anh như một đứa trẻ cáu kỉnh, cố tình gây sự, lại còn uy hiếp anh, haha…
“Được, Lam Lam, anh đi ra ngoài làm việc!”
Cận Thế Phong đứng dậy, mở tủ lạnh lấy ra một lon nước có ga đặt bên
cạnh Yên Lam, “Lam Lam, uống nước đi, đừng để mệt mỏi quá.”
“Vâng, em biết rồi, Thế Phong, anh cũng đừng làm việc mệt mỏi quá nhé!”
Được Yên Lam đáp lại, lúc này Cận Thế Phong mới sảng khoái xoay người rời khỏi phòng nghỉ.
Cốc cốc!!!
Qua một giờ, âm thanh gõ cửa lại vang lên. Lúc này Cận Thế Phong cầm một túi to đủ các thứ đồ ăn vặt đi đến.
“Lam Lam, đọc sách vừa thôi, đây là đồ ăn vặt, em ăn tạm đi, chờ giữa trưa anh đưa em đi ăn.”
Vừa rồi Cận Thế Phong gọi điện thoại cho một bảo vệ đi mua giúp anh ít đồ ăn vặt. Hẳn Lam Lam đã đói bụng!
Sau khi mua đồ ăn về, Cận Thế Phong muốn mang ngay vào phòng nghỉ,
nhưng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường thấy cách lần anh vào trước mới
có nửa giờ, đành cười khổ lắc đầu. Chờ một lát nữa đi, nếu không Lam Lam lại lên án anh không lo làm việc, chạy qua chạy lại. Anh cũng không
biết, chính mình lại nhàn hạ đến như vậy, lúc nào cũng nghĩ đến cô!