Đó là một nhà hàng theo phong cách cổ điển bên bờ sông, toàn bộ ngôi nhà đều dùng gỗ thô dựng thành, những bức tranh giả cổ treo khắp bốn phía,
tại cửa chính còn có một chiếc máy hát cổ, trên chiếc tủ bên cạnh, vẫn
còn bày hàng loạt những đĩa hát của các ca sĩ nổi tiếng.
Liễu Thì Nguyên dẫn bọn họ lên chỗ một sân thượng không hề có một người khách
nào khác, trông ra xa có thể nhìn thấy ánh đèn trên những chiếc thuyền
chài thấp thoáng xa xa trên mặt sông.
Trên bàn đã sớm bày rất
nhiều những món ăn gia đình, tất cả đều do Liễu Thì Nguyên một mình tự
tay đảm nhiệm. Từ sau khi bà ngoại Thế Phong qua đời, ông ngoại của hắn
cứ sống đơn độc một mình như vậy. Trước đây, ông ngoại rất yêu thương bà ngoại, bởi vì bà ngoại thích ăn uống, vậy nên ông ngoại đã đặc biệt đi
học nấu ăn để nấu cho bà ngoại ăn. Về sau, tay nghề nấu ăn của ông ngoại càng ngày càng khá, bọn họ liền cùng nhau mở nhà hàng này. Rất nhiều
khách hàng sau khi đến ăn một lần, liền trở thành khách hàng lâu năm,
chính vì vậy mà mỗi lần đến dịp cuối tuần, nơi này đều luôn tấp nập
người ra vào không dứt.
"Tiếu Lam à! Tối nay con dù sao cũng đừng khách khí, cứ ăn thỏa thích, tất cả những món này đều là đích thân ông
ngoại làm, con phải tận tình thưởng thức." Ông ngoại cười ha hả nói.
"Ông ngoại! Ông cũng đã nói nhiều lắm rồi, có phải hay không nên..." Cận Thế Phong nháy mắt với ông, dùng ánh mắt đó, ra hiệu ngầm.
Liễu Thì
Nguyên che trán, ảo não nở nụ cười "Bé Tiểu Lam à! Là như vầy, ông
ngoại có một người bạn đang ở đây, hôm nay vừa mới đến, cậu ta nói tài
nghệ nấu ăn của cậu ta khá hơn ông. Ông ngoại không phục, cho nên muốn
để cho cậu ta thể hiện tài năng, mời con bình phẩm, đến nếm thử tay nghề của hai chúng ta, thử xem rốt cuộc là ai khá hơn, con nghĩ thế nào hả?"
"Đương nhiên là không có vấn đề ạ" Yên Lam đáp lời.
"Thế nhưng cậu ta...chỉ có một món sở trường, như vậy cũng không sao chứ?"
"Đương nhiên là không có vấn đề gì ạ! Bảo cậu ấy đừng có khách khí như vậy nữa."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ông sẽ bảo cậu ta bưng thức ăn ra." Dáng vẻ tươi cười của Liễu Thì Nguyên rất quỷ dị, Yên Lam nhìn thấy, cảm thấy
rất kỳ quái, nhưng lại không suy nghĩ gì nhiều.
"Ông ngoại anh
hay thích làm ra vẻ thần bí như vậy." Cận Thế Phong giải thích, nhưng nụ cười trên mặt hắn cũng rất không tự nhiên. Nói tóm lại, hai ông cháu
này nhất định có vấn đề!
"Thức ăn tới!" Bước ra từ đầu bên kia
lối đi, giọng nói hùng hồn của Liễu Thì Nguyên truyền đến, trong tay ông bưng một cái khay đi về phía bên này, phía sau lại còn lóang thoáng có
một người đi theo.
Đến khi bước lên bậc thang, lúc ánh đèn đã soi rọi cả hai người trước mặt, chiếc đũa trong tay Yên Lam, cũng bất giác
rơi xuống mặt bàn.
"Tiểu ....Tiểu Triết!"
"Em chỉ biết làm món canh cá trích, những món khác, em đều không biết làm. Nhưng mà, chị hai, chị nếm thử xem món em làm và món chị làm có gì khác nhau?" Yên
Triết vẻ mặt hồng hào, ngại ngùng cười, dễ nhận thấy cậu là một người có tính cách rất hay xấu hổ.
Yên Lam không biết nên hình dung tâm
trạng hiện giờ của mình như thế nào, từ sau khi phát sinh một đống những chuyện to có nhỏ có, nàng liền bận rộn đến không có thời gian thăm em
trai. Thế nhưng, trời biết nàng mong ngóng được gặp em trai biết bao
nhiêu, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng rời khỏi em trai lâu như vậy.
Nhưng mà, nàng luôn vì bản thân mình tìm cớ không đi thăm em trai, nghĩ
đến tất cả những việc không nên đó, nàng lập tức khổ sở đến rơi nước
mắt.
"Em trai, chị hai xin lỗi em, lâu như vậy không hề đến thăm
em." Yên Lam nhào vào lòng tiểu Triết, òa khóc tựa như một đứa bé ba
tuổi. Yên Triết nhìn thấy chị hai khóc, cũng không kìm được mà rơi nước
mắt.
Tiểu Triết nhẹ nhàng vỗ lưng Yên Lam, nói , "Em biết chị hai bề bộn nhiều việc, đều là vì chi phí phẫu thuật của em, Tiểu Triết cũng không để ý mà! Chờ thân thể em khỏe lại, Tiểu Triết có thể ở cùng với
chị hai."
"Hiện tại thân thể em thế nào hử? Có khá hơn chút nào không?"
"Dạ, khá hơn nhiều rồi. Không bao lâu nữa sẽ có thể bình phục hoàn toàn."
Yên Lam ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tươi cười ngân ngấn nước mắt của Tiểu Triết, mọi chuyện lo âu trong lòng đều tan biến hết.
Là ai đem tiểu Triết đưa đến đây chứ? Nhất định là Thế Phong chứ không ai
khác, chỉ có hắn, mới biết được sự xuất hiện của Tiểu Triết có thể bù
đắp được vết thương xuất hiện trong tâm hồn nàng.
"Cảm ơn anh, Thế Phong, anh làm như vậy, thực sự khiến cho em hết sức bất ngờ." Yêm Lam nói.
"Không có gì. Chỉ cần em vui vẻ, thì cái gì cũng tốt." Cận Thế Phong nói, vươn tay ôm nàng vào lòng, tuy rằng Tiểu Triết là em trai của nàng, nhưng
thấy Lam Lam bị người đàn ông khác ôm vào lòng, hắn cũng vẫn cảm thấy
khó chịu.
"Được rồi, được rồi, nhà hàng của của ông chính là luôn mang đến sự vui sướng cho người ta! Bất kì ai cũng không được phép khóc trong quán của ông, trừ phi là thức ăn do ông nấu quá khó ăn." Liễu Thì Nguyên ra lệnh cấm khóc với hai chị em đang rơi nước mắt.
Mọi người vừa nghe thấy thì tất cả đều vui vẻ lên.
Từ đầu đến cuối, Cận Thế Phong không hề nói thêm một câu nào nữa, mà chỉ
lẳng lặng nhìn kết quả của sự an bài tỉ mỉ của hắn. Hắn không hề tranh
công, khoe khoang bản lĩnh của mình. Hắn muốn để Yên Lam tự mình nhận
thức, tất cả những việc hắn làm, đều chỉ mong nàng vui vẻ, cho nàng hạnh phúc.
Canh cá trích thơm phức, lại xuất hiện trước mặt Yên Lam
lần nữa, khiến cho Yên Lam nghĩ tới những ngày cùng Tiểu Triết sống dựa
vào nhau trước đây.
Có thể ăn thức ăn em trai làm, là điều nàng
không dám tưởng tượng ra. Uống chén canh cá, trong lòng Yên Lam chan
chứa vui mừng, những người quây quần bên cạnh nàng, đều là những người
nàng quý mến nhất. Trong giờ phút này, thế giới của nàng một lần nữa lại bắt đầu rạng rỡ sắc màu, có thể cùng lúc ôm cả tình yêu và tình thân
vào lòng, khiến nàng vui sướng đến rơi nước mắt.
"Bé Tiểu Lam,
con làm sao vậy? Có phải là mấy món ăn ông ngoại nấu dở tệ hay không?
Hay là cá hầm chưa đủ nhừ, không phải hóc xương cá đấy chứ?" Liễu Thì
Nguyên thấy Yên Lam lại muốn khóc, vội vàng hỏi.
Yên Lam vội vàng khoát khoát tay nói "Con không sao đâu, ông ngoại. Con chỉ là quá cao
hứng!" Lúc này Liễu Thì Nguyên mới thở dài một hơi.