Yên Lam vội vàng khoát khoát tay nói "Con không sao đâu, ông ngoại. Con
chỉ là quá cao hứng!" Lúc này Liễu Thì Nguyên mới thở dài một hơi.
"Lam Lam, anh có một ý kiến, không biết em có đồng ý hay không?" Cận Thế Phong buông đũa, thái độ dè dặt nói.
"Được, anh nói đi." Yên Lam chăm chú lắng nghe.
"Anh, anh nghĩ, thà để tiểu Triết một mình ở phía Nam dưỡng bệnh, không bằng
để cậu ấy dọn đến đây ở với ông ngoại, ở đây ông ngoại sẽ chăm sóc cậu
ấy thật tốt, bọn họ ở đây có người bầu bạn, cũng không cô đơn. Sau này,
em muốn đến thăm tiểu Triết cũng tiện." Cận Thế Phong nói một mạch như
vậy, trước đó cũng chưa hề nhận được sự đồng ý cuả hai người được nhắc
đến, đơn giản chỉ là một chút cao hứng mà khởi xứng.
Liễu Thì
Nguyên lập tức tươi cười rạng rỡi, hết sức vui mừng, vỗ vào đùi một cái
"Tốt, đó đúng là một sáng kiến hay, người già vốn nên có một người bạn.
Mấy năm nay, ông đều sống cô đơn một mình quá lâu, ý kiến của Thế Phong
rất hay, ông ngoại tán thành cả hai tay. Cậu bé Tiểu Triết này, rất láu
lỉnh, ông rất thích, nhưng mà, cũng không biết, Tiểu Triết có nguyện ý
đến bầu bạn cùng ông già này hay không chứ?"
"Tiểu Triết đương nhiên sẵn lòng, ông ngoại, con cũng rất thích ông nha!" tiểu Triết vội nói.
"Vậy Lam Lam, quan điểm của em thế nào?" Cận Thế Phong xem cả hai đương sự kia đều đồng ý, thì xoay người lại hỏi Yên Lam.
"Em, em đương nhiên không có ý kiến. Nhưng mà, thân thể tiểu Triết còn chưa
thực hổi phục, ở đây, liệu có đem lại thêm phiền phức cho ông ngoại
không hả?" Yêm Lam có điểm do dự nói.
"Sẽ không đâu, chị hai. Em
đã hồi phục được rất nhiều rồi, không tin chị xem." Yên Triết vội vàng
bảo đảm, bày ra tư thế ta đấy rất khỏe mạnh cường tráng.
Ha hả... điệu bộ của Tiểu Triết khiến tất cả mọi người đều nở nụ cười.
"Được rồi, được rồi, nếu không có vấn đề gì, chúng ta cứ quyết định như vậy.
Bây giờ, chúng ta ăn cơm trước đã, thức ăn nguội bây giờ. Đợi lát nữa ăn xong, vẫn còn thời gian chậm rãi nói chuyện." Cận Thế Phong ở bên cạnh
dàn xếp.
Cơm tối xong, hai nhóm lập tức được phân ra.
Ông ngoại cuả Cận Thế Phong, dẫn tiểu Triết đi xem phòng, xem có còn cần gì đó không.
Còn Yên Lam cùng Cận Thế Phong thì lại ngồi trên một chiếc xích đu Liễu Thì Nguyên tự chế ở trong vườn, nghe tiếng hát xa xưa truyền đến từ trong
nhà. Thoáng chốc, họ dường như đã trở lại những thập niên xa xưa kia.
Yên Lam tựa vào người Cận Thế Phong, đong đưa chiếc bàn đu bên dưới, khuôn
mặt tươi tắn đã lâu không thấy cũng lộ ra dưới ánh trăng, dưới sự vuốt
ve khẽ khàng của làn gió đêm, khiến nàng không nén được nụ cười.
"Tâm tình có phải tốt hơn rất nhiều rồi hay không?" Cận Thế Phong hỏi, tựa cằm vào mái tóc nàng, hít hà mùi hương nhàn nhạt.
"Uhm." Yên Lam gật đầu, nàng rất thỏa mãn, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.
"Vậy... Có càng thêm yêu anh hơn chút nào không?" Cận Thế Phong lợi dụng cơ hội giành công.
Yên Lam thoáng suy nghĩ một chút "Dường như có"
"Chỉ mới dường như là có, một chút như vậy thôi à? Anh làm tất cả mọi việc,
chẳng phải là quá thiệt thòi sao? Không được không được, vẫn chưa đủ, em nhất định phải hồi đáp một lần." Cận Thế Phong chơi xấu nói, hắn nghĩ
nhất định phải là thứ gì đó vô cùng có giá trị mới phải.
"Vậy anh còn muốn em làm thế nào?" Yên Lam ngẩng mặt lên hỏi.
"Vậy đừng dùng lời nói, dùng hành động để biểu thị đi, cũng được?" Cận Thế Phong chỉ chỉ vào miệng mình, muốn Yên Lam chủ động.
"Bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài ôi chao, sẽ có người nhìn thấy." Yên Lam nhắc nhở.
Cận Thế Phong ủ rũ cúi đầu.
"Lam Lam, em xem, bên kia hình như có đĩa bay kìa!" Cận Thế Phông đột nhiên kích động chỉ vào phía sau nàng nói.
"Ở đâu?" Yên Lam quay đầu đi, nhưng lại chẳng có gì nên rất nhanh lại quay lại, nàng đưa mắt len lén dùng ánh sáng nhập nhòe ngắm nhìn hắn, phát
hiện hắn đang bĩu môi, chuẩn bị giăng bẫy để cho nàng nhảy vào, "Lại là
chiêu này?" Yên Lam trong lòng nghĩ thầm, bỏ qua thì có được hay không.
Bị Yên Lam phát hiện, Cận Thế Phong rất thất vọng, không thành công lấy
được lời khen ngợi. Nhưng, nhìn nàng nhướng môi lên, trong lòng hắn cũng thư thái một chút. Nhận ra áng mây đen trong lòng nàng đã từ từ biến
mất, sự hao tâm tổn sức của hắn cũng không có uổng phí.
Nàng
nghiêng người dựa vào hắn, chiếc xích đu nhẹ nhàng đong đưa, nàng để cả
người dựa cả vào trong lòng Cận Thế Phong, mi mắt bắt đầu bất giác rũ
xuống.
Hơn hai tuần nay, nàng chưa từng ngủ một giấc yên lành,
cũng không hề ăn được một bữa cơm no, cuộc sống bị khuấy đảo rối tinh
rối mù. Thế Phong còn phải bận rộn với công việc, nàng không dám mang
tới phiền nhiễu cho hắn, nên vẫn luôn dối gạt không nói với hắn. Nếu
không phải Cận Thế Phong tự mình nhìn ra Yên Lam càng ngày càng tiều
tụy, biết nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp, nên mới
mang nàng đến chỗ ông ngoại thử xem sao, lại thêm sự xuất hiện của Tiểu
Triết, mới cải biến triệt để tâm tình của Yên Lam, khiến cho tâm tình
nàng trở lại quỹ đạo.
"Lam Lam, anh yêu em. Bây giờ, anh rốt cuộc cũng thừa nhận, anh đã yêu em, có em ở bên cạnh anh, mỗi ngày anh đều
cảm thấy rất phong phú." Cận Thế Phong nghiêm túc nói, đó toàn bộ là
những lời tâm huyết của hắn nha!
Thế nhưng, đợi cả buổi, cũng không thấy Yên Lam có phản ứng, chỉ truyền đến chuỗi tiếng ngáy khe khẽ.
Nàng đang ngủ.
Tốt, có thể ngủ được dù sao cũng tốt hơn so với mất ngủ, Cận Thế Phong mỉm
cười nhìn Yên Lam. Mấy ngày nay, biết nàng thường hay mất ngủ, bản thân
mình cũng suốt ruột trong lòng, nhưng cũng không có cách nào. Nhìn nàng
lúc này ngủ thiếp đi nhanh như vậy, hẳn là đã thật sự thả lỏng.
Cận Thế Phong cẩn thận bế Yên Lam lên, mang nàng đến chỗ ngôi nhà gỗ nhỏ dành cho khách.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt thuần khiết của nàng, thoạt nhìn giống như
một thiên sứ vô tội rơi vào nhân gian, Cận Thế Phong cười đến hài lòng.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Yên Lam, nhìn gương mặt say ngủ không hề phòng bị của nàng, hắn thỏa mãn cười.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Cận Thế Phong cười vui sướng, hắn muốn mang tiết mục
ngày mai thông đồng với ông ngoại và cả Tiểu Triết cho tốt trước, lại
còn tặng cho Lam Lam một món quà khó quên nữa.