“Là…Triệu Ngọc Văn,” Trước ánh mắt kiên định của Sở Thành Minh, do dự một lúc,Cận Thế Phong mới nói ra.
“Triệu Ngọc Văn là loại người như thế nào? Chuyện ra làm sao kể cho ta nghe đi.”
Nhìn Sở Thành Minh chăm chú đợi câu trả lời của mình, Cận Thế Phong
đành phải tường tận mang những chuyện liên quan giữa anh và Triệu Ngọc
Văn, mối quan hệ của Lam Lam và cô ta, đã từng phát sinh những chuyện
gì, anh không giấu nửa chữ mà kể ra hết.
Nghe xong lời giải
thích của Cận Thế Phong, Sở Thành Minh lập tức mở điện thoại, gọi tài xế qua đón, nói rằng muốn đích thân đi điều tra thực hư về Triệu Ngọc Văn, xem cô ta là loại người gì mà trước đây to gan lớn mật như thế. Động
đến cháu ông, cô ta đừng mong có trái cây mà ăn nữa! (Mình chả biết ăn
trái cây và tội ác của Triệu Ngọc Văn liên quan gì đến nhau mà ông Sở
Thành Minh này dọa thế O.o )
Nhìn Sở Thành Minh tức giận thở
phì phì lao ra khỏi phòng bệnh, Cận Thế Phong và Trần Mạt đưa mắt nhìn
nhau. “Ông ấy chắc sẽ không gây ra chuyện gì đấy chứ?” Trần Mạt nhỏ
giọng hỏi Cận Thế Phong.
“Ta làm sao biết được…” Cận Thế Phong cười khổ lắc đầu.
“Nhưng Sở lão gia gia chắc sẽ không làm ra chuyện gì chứ? Phải điều tra rõ ràng đã, không lại trách nhầm người.” Trần Mạt vẫn còn lo lắng, cô
chỉ buột miệng nhắc đến Triệu Ngọc Văn, nếu mà không phải thì cô nhảy
xuống sông Hoàng Hà vẫn không rửa hết tội.
“Tôi nghĩ là ông ấy
đi tìm hiểu về những chuyện trước kia thôi.” Cận Thế Phong nói, “Dù sao, sau lưng Sở gia cũng là một thế lực thần bí mà chúng ta không thể biết
được.” Nói xong, Cận Thế Phong lâm vào trầm mặc.
Đã qua một
ngày mà Lam Lam vẫn nằm im trên giường, không hề có bất kì phản ứng gì,
gương mặt vẫn nhợt nhạt không có sức sống. Anh vô cùng sốt ruột ngồi bên cạnh cô, lời bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai. Chỉ cần cô tỉnh lại thì
sẽ không có bất kì chuyện gì cả. Nhưng đợi mãi, cô vẫn chưa tỉnh, khả
năng sẽ phải nằm trên giường một tháng, một năm,cũng có thể là cả phần
đời còn lại….
Tại sao? Tại sao ông trời lại tra tấn cô và anh
như vậy? Bọn họ đã trải qua muôn vàn khó khăn mới được ở bên nhau thì
anh lại gặp nạn. Đến khi anh tưởng như đã nắm được hạnh phúc trong tay,
cùng Lam Lam vui vẻ chung sống, ông trời lại cho anh một đả kích trầm
trọng như thế này? Vì sao anh không thể thản nhiên không lo nghĩ mà dùng cả đời để yêu cô?
Anh yêu Lam Lam, yêu đến tê tâm liệt phế, yêu liều yêu lĩnh, nhưng tại
sao, tình yêu của bọn họ cứ phải trải qua hết giông bão này đến kiếp nạn khác?
Nhìn Yên Triết vẫn đang im lặng ngồi bên cạnh Lam Lam,
anh tiến đến vỗ nhẹ lên vai, “Tiểu Triết, đừng lo lắng quá, chị gái em
nhất định sẽ tỉnh. Em đừng như vậy, cứ ngồi mãi ở đây cũng không phải là cách. Em về nhà nghỉ ngơi đi, được không?”
“Em không muốn.” Yên Triết kiên định, “Em muốn chờ chị tỉnh lại, nhất định phải chờ chị tỉnh lại!”
“Nếu em cứ tiếp tục thế này, Lam Lam tỉnh dậy sẽ rất đau lòng. Em xem
bây giờ em tiều tụy như vậy, chẳng lẽ em nghĩ rằng chị em không xót xa
sao? Nghe lời anh, về đi!” Cận Thế Phong vẫn kiên trì ở một bên vỗ về.
Nghe Cận Thế Phong nói, Yên Triết có chút do dự. “Nếu em đi khỏi, chị
em tỉnh dậy không thấy em thì làm sao bây giờ? Em muốn chị tỉnh dậy nhìn thấy người đầu tiên là em….”
“Tiểu Triết, chờ Lam Lam tỉnh
dậy, anh sẽ báo cho em ngay. Bây giờ em về đi. Ông ngoại anh tuổi cũng
lớn, không thể cứ ở mãi trong này được. Hai người cùng trở về nghỉ ngơi
cho tốt, anh ở trong này trông nom cô ấy. Có chuyện gì anh sẽ báo cho
hai người biết ngay.”
Vừa nói dứt lời, Cận Thế Phong không để
cho Yên Triết suy nghĩ liền quay sang dặn dò Kỷ Tồn Viễn: “Tồn Viễn,
phiền anh đưa Tiểu Triết cùng ông ngoại tôi về nhà nghỉ ngơi.”
“Anh rể, anh không được quên đâu đấy! Chỉ cần chị em vừa tỉnh là anh
phải cho em biết ngay.” Khi thấy Kỷ Tồn Viễn đáp ứng đưa hai người về
biệt thự, Yên Triết ngoái đầu lại dặn Cận Thế Phong.
“Được rồi. Nhất định không quên!” Cận Thế Phong sốt ruột, cam đoan với Yên Triết để hai người họ nhanh chóng về nhà.
Nhìn Kỷ Tồn Viễn cùng Yên Triết và ông ngoại đi xa, Trần Mạt mới mở
miệng. “Tôi cũng về nhà trước đây, về xem ông nội Yên Lam có cần giúp đỡ gì không. Còn người đàn bà họ Tô kia, tôi xem chị ta đang chui lủi chốn nào.”Trần Mạt vừa nói vừa bày ra bộ dạng hung hăng, đôi mắt sầu muộn
cũng dâng lên tia băng giá. “Cả Triệu Ngọc Văn nữa, tôi xem ả ta có phải kẻ chủ mưu không. Nếu đúng là ả, tôi thề sẽ không tha cho ả dù là một
sợi tóc!”
Thấy Cận Thế Phong đang định mở miệng, Trần Mạt lại chặn ngang. “Anh ấy, việc quan trọng nhất của anh bây giờ là ở bên Lam Lam, những chuyện
khác đừng có xen vào làm gì, cứ giao cho tôi và Sở gia đi. Anh ở bên Lam Lam chăm sóc, nói chuyện với cô ấy đẻ cho cô ấy nhanh chóng tỉnh lại.”
Nói xong, quay nhìn Yên Lam nằm trên giường, Trần Mạt lại không nén nổi
thở dài.
“Tôi biết. Tôi sẽ không đi đâu cả, ở lại chăm sóc Lam
Lam thôi!” Cận Thế Phong nhìn Trần Mạt, kiên định thốt ra lời hứa.