“Năm đó ư? Làm sao ta có thể không đi tìm? Tìm suốt một năm,bên Mỹ không có tin tức gì, ta lại trở về Trung Quốc lật từng ngõ ngách lên. Những
năm đó hầu như ta đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, một lòng một dạ đi
tìm Yên nhi.” Nghe được câu hỏi của Trần Mạt, Sở Thành Minh kích động
trả lời.
“Thậm chí ta còn vận dụng quan hệ với cả cục công an,
thuê thám tử tư đi tìm tung tích cô ấy, nhưng vẫn không thể tìm ra.” Đấy là ông còn chưa kể, ông đã huy động hết cả huynh đệ của mình để tìm cô, nhưng Yên nhi giống như cơn gió thoảng, không thể nhìn thấy bóng dáng
nữa.
“Sau một năm, ta vẫn không tìm được Yên nhi, nhưng ta cũng không hề nổi giận. Cái ngự trị trong ta lúc bấy giờ chỉ có sự thất
vọng, tan rã. Nhưng ta nhanh chóng tự xốc dậy tinh thần không ngừng nghỉ đi tìm cô ấy,nhưng vẫn không có kết quả. Cho đến khi…”
Nói đến đây, mi mắt ông cụp xuống, nụ cười chua xót bất giác hiện lên, vẻ mặt vừa bất lực vừa không cam tâm.
“Gia tộc phái người đi tìm ta, bọn họ nói cho ta biết, hãy nhớ thân
phận cuả chính bản thân mình. Có lẽ cô ấy căn bản chưa từng chấp nhận
thân thế của ta, có lẽ cô ấy ghét bỏ ta, rời ta đi mà không cho ta cơ
hội giải thích, cho nên ta….”
Đột nhiên, ánh mắt ông trở nên
sắc bén, “ Nhưng nếu ta biết cô ấy đã mang trong mình giọt máu của ta,
nhất định ta sẽ liều chết tìm cô ấy, hỏi tội cô ấy, vì sao có con của ta rồi còn bỏ đi như thế. Dù chết, ta vẫn bắt cóc cô ấy đến lễ đường, mặc
cho cô ấy bộ váy cưới lộng lẫy nhất, khiến cô ấy trở thành cô dâu xinh
đẹp nhất trên thế giới…!”
“Thân phận của ông? Thân phận của ông là gì?” Nghe đến đây, Cận Thế Phong nhận ra vấn đề liền hỏi.
“Thật là xin lỗi, bây giờ ta không nói được. Chờ nha đầu này tỉnh lại,
nếu nó muốn biết ta sẽ nói rõ ràng.” Vẻ mặt Sở Thành Minh có chút phức
tạp.
“Khi ta về Mỹ, ta vẫn tiếp tục tìm Yên nhi. Nhưng cho đến
năm năm sau, vẫn chưa tìm thấy cô ấy, thất vọng cùng cực, ta mới lấy mẹ
của Sở Thiên Võ, sinh ra nó.” Trả lời Cận Thế Phong xong, Sở Thành Minh
lại tiếp tục đắm chìm vào câu chuyện trong hồi ức của mình.
Có
thể thấy Sở Thành Minh là một người đàn ông vô cùng si tình. Nghe xong
chuyện cũ, mọi người ai đấy đều thầm thở dài, nghĩ đến bà nội của Yên
Lam kiên cường sống qua nhiều năm như vậy, thật sự là một người con gái
có lòng tự tôn cao. Một thân một mình nuôi con khôn lớn, ngay cả đứa con cũng không được gặp cha một lần.
“Yên nhi quả thật là một người ngốc nghếch. Ý muốn của người nhà ta là
cái gì chứ, ta không quan tâm. Thân phận cô ấy không tốt thì sao? Chỉ
cần Yên nhi thật tâm yêu ta, ta thật lòng yêu thương che chở cho cô ấy,
thì ta sẽ bất chấp tất cả cưới cô ấy. Cho dù gia tộc hủy bỏ quyền thừa
kế của ta thì sao? Chỉ cần được cùng Yên nhi ở chung một chỗ, ta cam tâm tình nguyện vui vẻ chịu đựng mọi vất vả.” Lời nói kiên định cùng cảm
xúc bi ai trên khuôn mặt càng khiến mọi người cảm động tấm chân tình của ông.
Trong lúc phòng bệnh còn đang chìm đắm trong câu chuyện của ông mà im lặng, điện thoại của Sở Thành Minh bất chợt đổ chuông.
Nghe điện thoại, sắc mặt ông trở nên nghiêm túc, giọng điệu kiên quyết
sắc bén hẳn lên. Hình ảnh một người lãnh đạo quyền uy, phong thái quyết
đoán không lệch đi đâu được.
“Con điều tra ra chưa? Người đàn
bà đó…Được. Cứ huy động tất cả người đi tìm đi, nhất định phải tìm ra ả. Dám động đến cháu gái của Sở Thành Minh này, ả nhất định phải trả giá
đắt. Thiên Võ, Lam Lam là cháu gái đã thất lạc nhiều năm của cha, anh
trai con đã mất, nếu như Lam Lam xảy ra chuyện gì thì khi xuống âm
tuyền,cha không còn mặt mũi nào nhìn bọn họ!”
Nghe thấy Sở
Thành Minh nói chuyện, Cận Thế Phong và Trần Mạt đã đoán được ai là
người đang ở đầu dây bên kia. Vì vậy khi Sở Thành Minh vừa buông điện
thoại, hai người lập tức hỏi, “Lão gia gia, ông tìm được Tô Anh rồi
sao?”
“Vẫn chưa. Ông nghe cháu nói như vậy, cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản. Cháu thử nghĩ xem, Lam Lam từ trước không quen Tô
Anh, không có thù oán gì, Tô Anh không có động cơ đi hại nó. Ông đang
nghĩ liệu có ai đứng đằng sau vụ này không?” Sở Thành Minh giải thích.
“Ông bảo Thiên Võ đi điều tra, xem sau lưng ả là ai sai khiến!”
“Cháu cũng đang điều tra, nếu tìm ra kẻ chủ mưu cùng Tô Anh, cháu sẽ
không để họ sống yên hết quãng đời này!” Cận Thế Phong nghiến răng
nghiến lợi nói.
“Nhưng là ai mà có thâm cừu đại hận với Lam Lam như vậy? Không dồn cô ấy vào chỗ chết thì không dừng tay?” Trần Mạt ở
một bên ra chiều ngẫm nghĩ. “ Từ ngày quen Lam Lam, tôi chưa gặp qua cô
ấy gây thù chuốc oán với ai cả.”
“Đúng vậy! Có người nhằm vào Lam Lam, nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn không hiểu được.”
Cận Thế Phong vừa dứt lời, Trần Mạt quay sang nhìn chằm chằm vào anh, “Chẳng lẽ là cô ta?”
Cận Thế Phong ngay lập tức hiểu được ý nghĩ vừa xuất hiện trong ánh mắt nghi ngờ của Trần Mạt, “Cô ta? Có lẽ là không đâu. Cô ta làm gì có cái
gan lớn như thế chứ?”
“Không có gan sao? Anh không nhớ trước đây cô ta đã gây ra chuyện gì à?” Trần Mạt tức giận nói.
Nhìn Cận Thế Phong và Trần Mạt mỗi người một câu không ai nhường ai, Sở Thành Minh sốt ruột lên tiếng. “Cô ta là ai? Hai người đang nói đến ai? Dám đụng vào cháu gái của Sở Thành Minh, cô ta chán sống rồi sao?” Vừa
nói chuyện, trên mặt ông vừa hiện lên vẻn cương quyết không thể nghi
ngờ, hai mắt sắc bén nhìn về Cận Thế Phong và Trần Mạt đợi câu trả lời
của bọn họ.