Ninh Phàm được dẫn vào Đan Tháp tầng thứ hai, trong mái hiên, yên lặng chờ đợi.
Hắn đi ngang qua mái hiên khác, cũng không ít kim đan, nguyên anh lão quái tựa hồ đều đã ghi danh tam chuyển luyện đan sư.
Ánh mắt của những người này rơi vào trên người Ninh Phàm, có ngạo khí, hoặc có khinh miệt, đối với lần này hắn cũng lơ đễnh.
Hồi lâu, Nhã Lan dẫn một vị lão giả mặc quần áo màu xanh tới gặp Ninh Phàm.
Lão giả kia mặt đầy hồng quang, quần áo xanh đắt tiền, người ta gọi là
Mạc lão, kim đan hậu kỳ tu vi, cặp mắt híp lại, rất có không kiên nhẫn.
Cảm giác được Ninh Phàm bất quá bán bộ kim đan tu vi, lão giả lại mí mắt nhíu một cái.
- Nhã Lan! Lão phu đang lúc mấu chốt ngộ đan, không có thời gian lãng
phí, nếu dung linh tiểu bối này không phải tam chuyển luyện đan sư, lão
phu nhất định phạt nặng ngươi!
- Dạ...
Nhã Lan thở dài sâu kín, không ngờ tới mình đi gọi Mạc lão, chính là lúc Mạc lão bế quan không kết quả, tâm tình không tốt, ai, thật là xui xẻo.
Lão giả dùng thần niệm đảo qua trên người Ninh Phàm, hơi đau nhói, thu hồi thần niệm, bỗng nhiên mở mắt ra.
Thời khắc này Ninh Phàm giao huyết chi vị đã tản ra, nụ cười hiền lành, không nhìn ra hắn là hung tinh ma đầu nữa.
Luyện đan sư lấy thần niệm khống chế lửa, tuy nói thần niệm mạnh yếu
cùng thuật luyện đan không tất nhiên quan hệ, nhưng luyện đan sư có thần niệm mạnh, thường thường thuật luyện đan bất phàm.
Người này, cốt linh tuy ngắn, tu vi tuy thấp, nhưng ngược lại cũng có thể là tam chuyển luyện đan sư.
- Vị tiểu hữu này có chút bất phàm a... Cũng được, theo lão phu đi tới đan thất, khảo sát thuật luyện đan.
Mạc lão nặn ra mấy phần mỉm cười hiếm thấy, lời này làm cho Nhã Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, Mạc lão nhất định là từ trên người Chu Minh này đã phát hiện chuyện kỳ dị, cho nên ông ta coi trọng.
Nhưng Ninh Phàm mỉm cười, không di động bước chân.
- Chu mỗ cả gan hỏi một chút. Mạc đạo hữu có thể trắc định thuật luyện đan... cao nhất là đẳng cấp gì?
- Ừ? Lão phu là tam chuyển luyện đan sư cao cấp, nhưng khảo sát tam
chuyển cao cấp, bất quá cho dù đạo hữu thuật luyện đan đạt tới tam
chuyển điên phong, lão phu cũng đánh giá một hai!
- Vậy sao, đấy tựa hồ đáng tiếc, khiến cho Mạc đạo hữu bạch bào một
lần... Thuật luyện đan của Chu mỗ càng trên tam chuyển điên phong, tựa
hồ phải làm phiền những người khác của quý tháp giúp Chu mỗ khảo sát
một phen...
Ninh Phàm một lời nói ra, Nhã Lan cùng Mạc lão đều ngơ ngẩn!
Sự run sợ này không phải là chấn kinh, mà là... không tin!
Mạc lão thu hồi một tia cười khan, ánh mắt trầm xuống:
- Chu đạo hữu, ngươi đang nói đùa với lão phu sao?
Mỗi một năm, đều có luyện đan sư báo cáo láo thuật luyện đan, định tiến vào tháp tầng tu luyện cao hơn.
Tứ chuyển đan thuật, Mạc lão chớ thăm dò, tứ chuyển trở lên, chỉ có nam tháp tháp chủ mới có thể định đoạt!
Mời tháp chủ đích thân thăm dò... Nếu kết quả khảo nghiệm, Ninh Phàm
cũng không phải là tứ chuyển, khiến cho nam tháp tháp chủ bạch bào một
lần... Chính là mình cũng phải chịu phạt!
Phải biết, nam tháp tháp chủ này, thân phận của nàng, không bình thường, không bình thường a... Chính là ba Đan Tháp tháp chủ khác, chính là thủ tháp hóa thần của trung tâm Di Thế tháp ngân tháp cũng chớ đắc tội...
Nhìn ra Mạc lão vẻ giận, Ninh Phàm bất đắc dĩ.
Nếu có thể, hắn sẽ không ngông nghênh như vậy, tuyên dương thuật luyện đan, điều này ở tu mộ phần Vô Tận hải là con đường chết.
Nhưng hôm nay lại vạn vạn ẩn giấu không được.
Hắn ánh mắt nhất quyết, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái hộp ngọc,
trong đó chứa là một viên đan hoàn trong suốt như phỉ thúy...
- Mạc đạo hữu hiểu lầm rồi, Chu mỗ cũng không phải là nói vui, nếu không tin, có thể nhìn viên đan dược này!
Viên đan dược này vừa lấy ra, Nhã Lan còn chưa chấn kinh ra sao, nhưng Mạc lão lập tức mặt lộ lửa nóng!
- Đây là... Tứ chuyển đan dược... Hóa Anh đan!
Hóa Anh đan!
Mạc lão luyện chế không ra, nhưng cũng đã gặp một ít! Thậm chí, chính
lão cũng từ Di Thế cung mua một viên, coi như dùng nó cho ngày khác kết
anh. Nhưng trước mắt viên đan dược có phẩm chất cao lão bình sinh mới
gặp! Trong viên Hóa Anh đan này lại có một tia thần ý!
Không chỉ có như vậy... Viên đan dược này hồn nhiên thiên thành, cơ hồ
không có bất kỳ tỳ vết nào... Chính là tứ chuyển điên phong luyện đan
sư, luyện chế Hóa Anh đan cũng ít nhiều sẽ có một ít tỳ vết...
Một điểm cuối cùng... lúc viên đan dược này thu đan, người luyện đan có
thể lưu lại một tia tức (nhịp thở) trong đó, giúp cho người nhận ra...
Tức (nhịp thở) kia chính là Ninh Phàm bản nhân trước mắt!
Viên đan dược này là hắn luyện chế lúc đang ngồi trên thuyền!
- Chu... Chu đại sư! Viên đan dược này, viên đan dược này... Viên đan dược này thật là ngươi luyện chế sao?!
Mạc lão ngày thường mắt cao hơn đầu, giờ phút này lại há hốc mồm cứng lưỡi.
- Không sai! Viên đan dược này có thể khiến cho Mạc lão hài lòng không?
Có thể mời luyện đan sư cao cấp hơn bình định thuật luyện đan cho Chu mỗ không?
- Có thể! Đương nhiên có thể! Tuy nhiên nam Đan Tháp của ta cùng ba tháp khác có chút bất đồng, tháp chủ là nữ lưu, hơn nữa bản thân cũng không
phải là luyện đan sư... Nhưng nếu vì đại sư trắc định thuật luyện đan,
cho dù đại sư là ngũ...
Mạc lão làm một động tác năm ngón tay, lập tức chớ có lên tiếng.
Người là ngũ chuyển luyện đan sư ở Di Thế cung ghi danh, có hơn mười
người, chỉ mong ở Di Thế cung trên danh nghĩa khách khanh, chỉ có ba
người! Hơn nữa tất cả không dừng lại ở đất ngoại hải này...
Nếu mình có thể vì Di Thế cung, tìm tới một vị ngũ chuyển luyện đan sư ghi danh, là một công lớn!
Nếu luyện đan sư này còn nguyện ý trở thành Di Thế cung khách khanh trưởng lão, lại công lớn!
- Chu... Chu đại sư! Mạc Vân liền dẫn các hạ đi gặp tháp chủ! Bất quá
Chu đại sư nhớ lấy, tháp chủ tính khí có chút không tốt, nếu lạnh nhạt
đại sư, đại sư trăm vạn lần tha thứ một hai...
- Làm phiền Mạc đạo hữu, dẫn Chu mỗ đi gặp tháp chủ này. Nhưng mà Di Thế cung Đan Tháp của các người đúng thật biết điều... Mạc đạo hữu cũng
tính khí không tốt, tháp chủ cũng tính khí không tốt... nhậm chức ở Đan
Tháp này là chuyện không vui như vậy sao?
Ninh Phàm cười nói.
- Chê cười, chê cười rồi... Mạc mỗ quả thật tính khí không tốt, nhưng
vẫn biết nhìn người đổi sắc mặt... Nhưng tháp chủ đại nhân là thật tính
khí không tốt, chính là hóa thần lão quái, một cái không thích, cũng dám khi dễ... Nàng, nàng không thể chọc a...
- Vậy sao...?
Ninh Phàm ánh mắt hơi ngưng trọng, vị gọi là nam tháp tháp chủ này tựa hồ... địa vị cực kỳ đặc thù a.
Khi dễ hóa thần... Theo Ninh Phàm biết, đông nam tây bắc bốn tòa Đan
Tháp, tháp chủ cũng chỉ là nguyên anh điên phong đại tu sĩ mà thôi, chỉ
có trung tâm Di Thế tháp ngân tháp, mới có hóa thần trấn giữ.
Nam tháp nguyên anh tháp chủ, dám khi dễ hóa thần... Người này chẳng lẽ bối cảnh đặc thù ư?
Chẳng biết tại sao, vào lúc này trước mắt Ninh Phàm, xuất hiện tiểu yêu nữ đeo bám người của Thần Hư các ở Thất Mai thành...
Lần nữa đi ngang qua dãy mái hiên, từng tên tam chuyển
luyện đan sư trong phòng, thấy Mạc lão đối với Ninh Phàm mới chỉ là dung linh, cung kính như thế, lại dẫn hắn leo lên tầng thứ ba Đan Tháp, đều
âm thầm chấn kinh, làm gì còn có nửa phần vẻ ngạo nghễ!
- Tên dung linh tiểu bối đó... Không, dung linh đạo hữu, chẳng lẽ là... tứ...
- Hừ! Chuyện này không phải bọn ta nghị luận, nếu tứ... là ở trong Huyền Vũ thành này, địa vị có thể so với nguyên anh hậu kỳ! Luyện đan sư địa
vị siêu nhiên, bọn ta đều có thiết thân thể nghiệm!
- Nhưng mà tính cách của nam tháp tháp chủ, dường như cũng chút bạo ngược...
- Hừ! Đây càng không phải bọn ta nghị luận, nghe nói nam tháp tháp chủ kia là người của ‘Thượng diện‘...
...
Ninh Phàm yên tỉnh như dưới giếng nước, theo Mạc Vân leo lên Đan Tháp tầng thứ ba.
Tầng thứ ba chưng bày cũng đẹp, trang sức cũng được, thật giống như một
cung điện, có chút ý vị của nữ nhân khuê các, khiến Ninh Phàm âm thầm
suy đoán, vị gọi là nam tháp tháp chủ hẳn là nữ nhân.
Chẳng qua là mới vừa đi tới bên ngoài nội cung, lập tức truyền tới một tia mùi máu tanh nhàn nhạt.
Mà hai tên kim đan nữ tu ăn mặc nha hoàn, sắc mặt tái nhợt mang một cái kệ gỗ đi ra nội cung.
Trên kệ gỗ chứa thứ gì, lấy vải trắng che phủ, mà vải trắng thì thôi vết máu loang lổ.
Ninh Phàm dùng thần niệm đảo qua, dưới vải trắng... là cỗ thi thể của
nam tu bị cắt nhỏ! Từ nam thi huyết dịch linh khí nồng đậm nhìn ra,
người này khi còn sống ít nhất là nguyên anh trung kỳ!
- Đây là...
Ánh mắt của Ninh Phàm rét một cái.
- Khụ khụ, Mạc mỗ đã nói rồi... Tính khí của tháp chủ có chút không tốt, lại ghét nhất nam tu... Nam tu này hơn phân nửa là một tên tứ chuyển
luyện đan sư, nhưng đối với tháp chủ lời nói khinh bạc, cho nên...
Ninh Phàm im lặng.
Tứ chuyển luyện đan sư, đặt ở trung cấp tu chân quốc đều là hạng người
phải dùng lễ, đặt ở Di Thế cung đều là người phải coi trọng, lại bị
người cắt thành khối thịt...
Di Thế cung ưu đãi luyện đan sư là không cho phép nghi ngờ.
Nhưng nam tháp tháp chủ dám không nhìn quy củ của Di Thế cung... Địa vị của người này đã siêu nhiên!
Mà khiến Ninh Phàm cẩn thận là tính khí của nữ tháp chủ này há chỉ là
không tốt... Căn bản là một lời không hợp, muốn giết người bầm thây cho
hả giận...
Thân phận siêu nhiên kinh khủng, nguyên anh hậu kỳ tu vi, dám tùy tính giết hại tứ chuyển luyện đan sư...
Chính là Ninh Phàm, cũng sinh ra một tia kiêng kỵ đối với nữ nhân tháp chủ chưa từng gặp mặt này.
Sớm biết như vậy, mình đi ba tháp khác khảo sát có lẽ tốt hơn.
Vạn nhất chọc giận cô gái này... Lấy Ninh Phàm lá bài tẩy cộng thêm Thái Âm chỉ trước mặt cô gái này cũng hơn nửa phần thắng không nhiều. Mà nếu như bị nữ nhân điêu này ngoa giết chết, bầm thây, mình không khỏi quá
mức oan uổng.
Nếu... không cẩn thận, giết chết cô gái này.
Ninh Phàm có thể nghiệm đưa tới... Chân tiên đuổi giết!
...
Nội cung, mấy tên kim đan nữ tỳ đang cẩn thận hầu hạ một thiếu nữ áo đỏ.
Thiếu nữ này mặc la y màu máu đỏ.
Tay cầm Điêu linh trường tiên, cũng màu máu đỏ.
Cô gái này dung mạo chừng mười ba mười bốn tuổi, bím tóc long nữ, trâm
cài tóc huyết ngọc, móng tay cũng nhuộm thành máu đỏ. Tất cả tóc xanh
cột sau lưng, dung nhan thanh tú lại lãnh nhược sương hàn, trong mắt hơi thoáng qua một tia ý máu đỏ.
- Chính là tứ chuyển luyện đan sư lại dám lấy mị thuật dò xét ta, hừ,
thật là đáng hận! Thiên hạ nam tu, quả nhiên đều phụ lòng... Đúng rồi,
Mạc Vân mới vừa nói có chuyện gì muốn gặp ta thế?
- Bẩm tiểu thư, tựa hồ là Mạc Vân tìm được một tên tứ chuyển...
- Vậy sao... Ánh mắt của người này nếu dám dừng lại ba tức (nhịp thở)
trên người của ta, lập tức giết... Nếu dám trả đũa, tra ra tông tộc của
ngươi này, diệt cả nhà hắn...
Thiếu nữ đạm nhược băng hàn.
- Nếu người này quy củ đây...
Tỳ nữ cẩn thận hỏi.
- Nếu như vậy... Người này coi như là nam nhân tốt... cắt hết đồ của hắn ở lại bên người ta làm một tỳ tử.
- Nếu người này là ngũ...
- Nếu ngũ chuyển, chính là ta cũng không thể tùy tiện khi dễ đây... Thật là phiền toái...
Cô gái sầu khổ nói.
...
Không dấu hiệu nào, một chỗ nào đó trên người của Ninh Phàm run lên...
Sẽ bị cắt đứt sao...
Tiểu yêu nữ đi rồi, tiểu ma nữ... lại tới!
Hồi lâu sau, chiếc màn nội cung lay động, đi ra hai tên kim đan tỳ nữ.
Ninh Phàm theo hai tỳ nữ vào cung, Mạc Vân vội vã cáo lui... Lão không dám đối mặt đối với tháp chủ thiếu nữ!
Song trước khi rời khỏi, lão ta đối với Ninh Phàm truyền âm dặn dò, tỏ vẻ hảo ý.
- Ánh mắt không thể dừng lại ba tức (nhịp thở) trên người tháp chủ...
- Ca ngợi tháp chủ chân, nàng sẽ cao hứng...
- Nếu quả thực chọc giận tháp chủ, cần lập tức tìm mượn cớ cáo lui, chớ tiếp tục lưu lại, nếu không...
- Nếu tháp chủ lưu ngươi làm tỳ tử, cần kíp không được đáp ứng, sẽ bị cắt đứt “cái đó”...
Đầu quanh quẩn lời dặn dò của Mạc Vân, Ninh Phàm âm thầm cau mày, vị gọi là tháp chủ này thật khó hầu hạ.
Còn đối với Mạc Vân, Ninh Phàm tâm tồn một tia cảm kích, nếu không phải
người này dặn dò, mình hơn phân nửa sẽ phạm rất nhiều kiêng kỵ, không
phải là bị tháp chủ thiếu nữ cắt thành bầm thây, chính là bị... cắt đứt
“cái đó”.
“Cái đó”... Vật này là chỗ tinh túy của Ninh Phàm Âm Dương biến, mất đi vật này hắn cũng không cần hợp thể song tu nữa.
Vào cung.
Trong cung điện, phủ kín thủy tinh, tiên ngọc, ngọc tọa trải điêu nhung, một thiếu nữ áo đỏ tay cầm roi đỏ, ngồi ở ngọc tọa, sau lưng là mấy tên kim đan tỳ nữ hầu hạ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bỉnh, thanh tú tuyệt trần, con ngươi lại lạnh lẻo.
Bím tóc thắt theo kiểu long nữ, tóc xanh lượn quanh, trên trán lại chỉnh tề một hàng tóc ngọn giống như có thêm một cặp lông mi.
Trên người mặc áo lụa màu đỏ, phía dưới lại mặc quần lụa cực ngắn, một
chân lười biếng gác trên một chân khác, bàn chân không mang vớ lụa, mà
chân dài mang vớ đỏ nhạt, chân bước giày đỏ.
Loại trang phục này Ninh Phàm bình sinh mới gặp, nhưng mặc trên người cô gái như thế, thân thể nhỏ thó, vừa vặn xinh đẹp. Nếu cô gái này ít đi
sát khí lạnh lẽo mắt sáng long lanh sẽ càng giống như một vị tu quốc
công chủ.
Trong vòng hai tức... rồi trước khi hợi thở thứ ba kịp dứt, Ninh Phàm đã dời ánh mắt đi, cung tay nói:
- Vãn bối Chu Minh. Ra mắt tháp chủ...
Bầy tỳ nữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc Ninh Phàm di chuyển ánh
mắt trước ba tức (nhịp thở), không phạm vào điều kiêng kỵ của tiểu thư.
Nhưng cô gái kia liếc Ninh Phàm một cái, hàn ý cũng không giảm:
- Bổn cung có già như vậy sao, khiến cho ngươi tự xưng vãn bối, gọi ta tháp chủ! Kêu ta là ‘Bắc tiểu thư‘. Gọi lại lần nữa!
- Tán tu Chu Minh, ra mắt Bắc tiểu thư...
Ninh Phàm đúng mực, cử chỉ có độ... Cô gái cau mày, hàn ý trong mắt vòng một cái, hóa thành huyết sắc thực chất, chợt quay lại về phía trên
người Ninh Phàm.
Ánh mắt của Ninh Phàm đông lại một cái. Nhưng sau khi cảm giác cô gái
này chỉ dò xét mình, cũng không ngăn cản. Sát ý kia 5 vòng quanh người
hắn thì tản đi.
Cô gái đôi mi thanh tú nhíu chặc hơn, nhưng hàn ý sát ý tất cả ít đi chút.