Ninh Phàm mất một tháng để ổn định cảnh giới.
Luyện hóa Thiên Nguyên Đan, lần nữa hao tổn hết một tháng.
460 giáp pháp lực, trầm ngưng như biển, là tổng cộng gần một trăm tên
kim đan tu sĩ, nhưng so với đại tu sĩ vẫn chưa đủ, so với hóa thần vẫn
còn kém xa.
Ninh Phàm ngồi ngay ngắn ở bồ đoàn, hồi lâu sau hắn mới giương đôi mắt, sâu thẳm như một cái đầm lạnh lẽo.
- Đột phá nguyên anh điên phong, pháp lực là một cái phiền phức, tâm
cảnh đã là một cái phiền phức... Tu vi tăng trưởng quá nhanh, tâm cảnh
lại vẫn dừng lại nguyên anh trung kỳ, trừ phi xuất ngoại lịch luyện, đạt được cảm ngộ, đề thăng tâm cảnh... Như vậy, chẳng khác gì là thời điểm
rời khỏi Bồng Lai rồi.
Hắn trầm ngâm lấy ra một khối ngọc giản, điểm một cái.
Lập tức, ngọc giản quang hoa chợt lóe, ở bên trong phòng chiết xạ ra một bộ hư ảnh hải đồ.
Hải đồ này cơ hồ bao gồm ngoại hải tất cả địa giới, thậm chí có vùng đất ven bờ của nội hải.
Huyền Vũ đảo đông bắc mấy ngàn vạn dặm ra, chính là Hoan Ma hải vực. Hải vực này quanh năm có tuyết đen bay xuống, hơn nữa linh quáng tài nguyên khoáng sản phong phú, từ lực mạnh mẽ đến đủ để quấy nhiễu thần niệm. Ở
chỗ này, trừ phi tu vi đến hóa thần, nếu không tu sĩ không quen đường
biển, thường thường cũng phải lạc đường.
Đường xá xa xôi không là vấn đề, mấy ngàn vạn dặm, lấy Ninh Phàm lúc còn dung linh, có lẽ cần bôn ba mấy năm. Nhưng hắn hôm nay toàn lực phi
độn, cơ hồ có thể so với tốc độ của hóa thần, pháp lực nhiều, lại tùy
tiện thuấn di, một chớp mắt chính là ba ngàn dặm! Một ngày thuấn di
triệu dặm, không khó!
Đường biển xa lạ không thành vấn đề, trước đó Dư Long, chính là thủ đoạn giải quyết vấn đề khó khăn này.
Về phần hung hiểm lại càng không là vấn đề, trong ngoại hải, chỉ có Ninh Phàm mang đến phần hung hiểm cho người, hiếm người nào có thể uy hiếp
được hắn.
Tuy nhiên, chuyến này không chỉ vì buổi đấu giá đỉnh lô ở Hoan Ma tông, càng vì toái giới bí cảnh kia.
Ngụy hoang thú mặc dù có thể giết, cũng không được khinh thường...
- Hóa thần chi lực quá mức cường đại... Huyền Thiên Trảm Linh kiếm dù
chỉ là Huyền Thiên tàn bảo, nhưng một kiếm kia có uy lực cơ hồ đều mạnh
hơn so với tất cả thủ đoạn của ta!
Thần niệm đã là nửa bước hóa thần, khó đột phá nữa. Trừ phi giống như
năm đó vậy, thần niệm bế quan hóa thần... Nếu không, cũng chỉ có thể chờ một ngày bình cảnh tự phá.
Nhưng cho dù thần niệm là nửa bước hóa thần, thi triển mặc lưu phân thần thuật cũng chưa chắc có thể so với oai một kiếm của Huyền Thiên Trảm
Linh kiếm.
- Cực phẩm pháp bảo, ta có thể không nhìn, nhưng linh bảo... pháp bảo
cần đề thăng. Lôi tiên, pháp bảo này rút bảo giết anh, thủ đoạn khó
lường, cực kỳ hảo dụng, nhưng vừa vào hóa thần, ta lại không có thiên
kiếp huyết lôi tế luyện bảo này, muốn đề thăng, cũng không dễ... Ta đã
nghĩ xong tên của pháp bảo này, gọi nó là ‘Toái thần tiên’! Một roi này
có thể đánh bể thần, không phải chỉ thái cổ thần thể, mà là chỉ...
nguyên thần! Phương hướng tế luyện pháp bảo này, vẫn là rút bảo giết
nguyên anh. Nếu nó vào phẩm cấp linh bảo, chính là rút ra bảo bể thần,
bể nguyên thần của hóa thần tu sĩ!
Nhìn món thái cổ thần binh thứ hai Toái Thần Tiên, Ninh Phàm mắt lộ tinh mang, bảo này đã là cực phẩm thượng cấp pháp bảo, chỉ cần tìm được lôi
đình tế luyện, tiền đồ vô lượng! Thậm chí có một ngày, nó vượt qua Đả
Thần Tiên bắt chước tiên bảo của mình, cũng chưa chắc không thể!
Mà kiện thái cổ thần binh thứ nhất...
Ninh Phàm chỉ một cái ở trán, rút ra tinh quang lau một cái, hóa thành Trảm Ly.
Trảm Ly kiếm... Kiếm này có thần thông cấp ’Phàm hư’, phần hồn, nhưng
theo địch nhân cảnh giới đề thăng, tác dụng phụ linh thần thông của nó
cũng càng ngày càng nhỏ. Mà thượng phẩm phẩm cấp, đối địch nguyên anh
cũng không cầm ra tay, huống chi đánh một trận hóa thần...
Xem ra, cần cực kỳ thôn phệ mấy cái linh mạch, tới tế luyện kiếm này rồi.
Còn nếu có thể gặp phải linh mạch của hóa thần tông môn, nghĩ cách thôn
phệ, chẳng những có thể tế luyện Trảm Ly kiếm, càng có thể tập được kiếm chỉ đệ nhị chỉ.
Kiếm chỉ đệ nhất chỉ có thể làm nguyên anh bị thương.
Đệ nhị chỉ có thể làm hóa thần bị thương!
Một chỉ, Toái nhạc!
Hai chỉ... Băng thiên!
Ánh mắt của Ninh Phàm bất định vô chừng.
Phẩm cấp của Trảm Ly kiếm cần đề thăng, mà Toái Thần Tiên cần tìm một khối linh thiết phụ linh phẩm cấp bất phàm.
Lấy nhãn giới của Ninh Phàm, trừ phi là linh thiết cấp phàm hư, nếu
không ghé vào trên thái cổ thần binh có tiền đồ vô lượng là cực kỳ lãng
phí.
Có lẽ, chuyến đi Hoan Ma hải này có thể mua được một ít phụ linh linh thiết, dù sao nơi nào sản xuất nhiều linh quáng.
Có thể khiến cho Ninh Phàm chịu hạ tâm tế luyện, chỉ có thái cổ thần
binh, pháp bảo sử dụng ngắn hạn khác của hắn đại khả sau khi tu vi thăng tiến lên sẽ mạnh mẽ cướp lấy.
Ninh Phàm thu hồi Trảm Ly kiếm, hắn im lặng không nói, tường tận cũng là cái ban chỉ màu hồng ngọc ở đầu ngóntay.
Giới bảo, Nguyên Dao ngọc!
Giới bảo cũng chia phẩm cấp, Nguyên Dao giới trong cái ban chỉ này chính là một nơi tiểu thiên thế giới.
Cách dùng của pháp bảo này…bất đồng với Đỉnh Lô hoàn!
Pháp bảo này nuôi người, có thể, nhưng có Đỉnh Lô hoàn nên không cần lấy nó nuôi đỉnh lô.
Một hữu dụng khác của giới bảo chính là... giam địch!
Đem địch nhân nhốt vào trong giới, là nhẹ.
Trong mặt tiếp xúc, người cầm pháp bảo trước đó bày đại trận, lấy trận đả thương địch thủ!
Dĩ nhiên, không ít thủ đoạn công kích của mặt tiếp xúc được đề thăng.
Trừ bày trận, còn có thể khảm nạm pháp bảo, dung hợp thần thông...
Nữ thi vẫn đang nằm bên giường nhỏ, đôi mắt đẹp nhìn Ninh Phàm, một tia không nháy mắt.
Còn Ninh Phàm thì đứng dậy, đến gần trước cửa sổ, vuốt ve gò má lạnh như băng của nữ thi.
- Vi Lương, chờ ta một chút, ta đi đến một nơi...
- Được...
Nữ thi nghe lời đáp.
Bất chợt, liền thấy ban chỉ màu hồng ngọc của Ninh Phàm lóe một cái,
giới lực chợt cuốn lên, toàn bộ thân hình hắn biến mất không tung tích!
Nữ thi lập tức sợ hãi, chui ra khỏi chăn mỏng, không biết làm sao.
- Quang... không... được... đi...
Trong mắt u mang lập lòe, tựa hồ bởi vì Ninh Phàm mất tích, mà có vẻ sắp bùng nổ phát cuồng.
Cũng may một lát sau, giới lực chợt lóe, Ninh Phàm hiện thân ra.
Thấy nữ thi đang muốn phát tác, hắn lập tức ôm lấy nàng, dỗ dành nàng giống như trẻ nít vậy, xoa xoa tóc xanh của nàng.
- Ta cũng biết... Hơn phân nửa vẫn phải mang nàng cùng vào giới, nếu
không nàng mà nổi điên, Huyền Vũ thành này sợ là phải đối mặt tai họa
ngập đầu...
- Quang... Quang...
Nữ thi thấy Ninh Phàm xuất hiện, u mang trong mắt nàng mới dần dần tiêu tán, an tĩnh lại.
- Đi, Huyền Âm giới cần công pháp tầng thứ ba mới có thể mở ra, trước
tiên dẫn nàng nhìn một chút Nguyên Dao giới, chỗ thế giới thứ nhất của
Ninh Phàm ta!
Giới lực chợt lóe, cuốn lấy hai người, biến mất.
Sau một khắc, một nam một nữ xuất hiện ở một nơi hư không thế giới.
Cũng không phải là chân chính hư không, chỉ là một mảnh đen nhánh, cũng
không có hư không chi lực lôi xé. Dù cho có đi nữa thì trong người Ninh
Phàm có Đông Minh chung nên hắn không sợ.
Thật giống như lập tức thiên địa lúc đêm tối vậy.
Dưới chân, là một mảnh đất đai vắng lặng, lồi lõm. Thật giống như mặt ngoài đầy sao.
Mảnh đất đai vô ngần này bát ngát mấy ngàn vạn dặm!
Chỉ là không có ánh mặt trời, không mưa móc, không có hoa điểu trùng ngư.
Ban đầu Bắc Tiểu Man chính là muốn đem Ninh Phàm đóng ở chỗ này.
- Quang... sợ...
Nữ thi nhu đề bắt vạt áo của Ninh Phàm, mắt lộ sợ hãi.
- Đừng sợ... Nơi này sớm muộn sẽ có ánh mặt trời mưa móc, sẽ có cỏ cây
núi sông... Bắc Tiểu Man quá lười, có giới bảo này cũng không cố gắng
cải tạo thiên địa. Chuyện này hơn phân nửa còn phải rơi vào trên người
của ta... Nàng nhìn xem, đất đai vô ngần này nếu có núi sông, có thể bày đại trận. Bầu trời đêm tối đen này, nếu khảm vào pháp bảo, chính là
từng đạo ngôi sao... Nếu ta đem giới này cải tạo thích đáng, chính là
hóa thần sơ kỳ, một khi vào giới, cũng hẳn phải chết!
- Quang... mạnh... nhất...
Nữ thi nghe không hiểu Ninh Phàm đang nói gì, chẳng qua là trong mắt lóe tiểu tinh tinh.
Đó là một loại lệ thuộc không ký ức. không linh trí, bản năng lệ thuộc...
Sự lệ thuộc này khiến cho Ninh Phàm bật cười, lần nữa xoa xoa tóc xanh đầy đầu của nàng.
Trong Đỉnh Lô hoàn, có một cái đầm Hàn Nguyệt tuyền, là vật của Việt
quốc Hồ gia. Nước suối này để lại cho nữ nhân trong đỉnh lô tắm đi. Núi
sông của Nguyên Dao giới, vẫn là phải dựa vào Ninh Phàm một điểm một
giọt lấy được.
Như vậy, trước khi đến Hoan Ma hải, một đường mấy ngàn vạn dặm, Ninh Phàm sợ là có chuyện phải làm rồi.
...
Hôm sau, Ninh Phàm cùng nữ thi rời khỏi Huyền Vũ thành, rời khỏi Bồng
Lai tiên đảo. Đồng hành, còn có Dư Long lão tổ đáng thương, đã bị gieo
niệm cấm.
Lục Thanh tặng cho một chiếc hải chu, Ninh Phàm tất nhiên không khách khí, nhận lấy, chưa chắc đã dùng.
Về phần Bắc Tiểu Man, cô gái này lẩn tránh Ninh Phàm, cũng không tiễn
biệt. Cho đến khi thân ảnh của Ninh Phàm sắp biến mất ở chân trời, cô
gái này mới rốt cục nằm ở bệ cửa sổ bên tháp điện của nam tháp, táy máy
hoa tường vi trên kệ, thở nhẹ nhàng một cái.
Nàng tựa như than thở, tựa như thở phào nhẹ nhõm.
- Chu Minh người đáng ghét này rốt cuộc đi rồi... Không có Thạch Binh
bảo vệ, lấy trạng thái của ta sắp vào hóa thần, còn không nên một mình
đi đi lại lại, nếu không, đi theo Chu Minh đi Hoan Ma hải vui đùa một
chút, có lẽ rất thú vị đây... Không không không! Bổn cung vì sao phải đi theo đồng hành với loài sâu bọ đó! Bổn cung cũng không phải đặc biệt
tịch mịch... Lần này lịch luyện, còn có 50 năm, 50 năm, Bổn cung còn có
thể cùng Chu Minh gặp mặt mấy lần thì sao? Lần kế gặp nhau, hắn ta đã là hóa thần tu sĩ đi... Bổn cung cũng phải chuẩn bị bế quan hóa thần rồi,
hừ, nhưng không thể thua hắn! Lần kế, đừng mơ tưởng tùy tiện tiếp ta một cước nữa! Còn có... còn có... Nguyên Dao ngọc, Bổn cung nhất định phải
đường đường chánh chánh đánh bại hắn, đoạt lại! Hừ, Bổn cung không muốn
gả cho hắn!
Chẳng qua là vừa nghĩ tới cái ngọc giản giữ lại hình ảnh mình trần
truồng tự độc, Bắc Tiểu Man lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng, tức
giận phun một cái.
Chu Minh này thật đúng là vô sỉ đây.
Lấy trình độ vô sỉ của hắn, chẳng lẽ một người len lén nhìn ngọc giản
lưu ảnh... Một mặt nhìn mình tự độc, rên rỉ, một mặt đói khát tự sờ...
- Chu Minh! Ngươi nếu dám dùng lưu ảnh của Bổn cung tự sờ, Bổn cung liều mạng với ngươi!
Bắc Tiểu Man một trận buồn nôn.
...
Bên ngoài gió biển nổi lên, tu chân quên năm tháng.
Ninh Phàm rời Việt quốc đã hơn mười năm rồi.
Ninh Phàm nửa ôm nữ thi trong ngực, một tay kia, bàn tay chộp một cái,
xách Dư Long lão tổ như xách con gà con, lướt sóng tạt qua trong sóng
biển ngút trời.
Sở dĩ hắn không đi xuyên qua trời, bất quá là muốn nhận chút nước biển nhập vào Nguyên Dao giới.
Cái này gọi là không nước không thành giới, nước là vạn linh chi nguyên.
Ở đông bộ của Nguyên Dao giới, ba ngàn vạn dặm địa giới, tất cả bị Ninh Phàm móc sạch, quán chú nước biển, tạo thành đại dương.
Vì tăng thêm linh tính cho đại dương, hắn thậm chí bí mật đi vào biển,
thu không ít san hô, hải tiều, bùn cát, hải vực, cây cối trong biển...
Như vậy Nguyên Dao giới mặt tiếp xúc của hai trong ba phần đã thành hải vực.
Mà một đường đông hành bắc phi, mỗi khi gặp phải một tòa huyền không đảo, Ninh Phàm không nói lời nào, cướp đoạt đảo đó!
Mỗi lần được một đảo, hắn liền bỏ lại Dư Long, một kiếm chém bể nửa hòn đảo, thu nhập vào Nguyên Dao giới!
Hành động này, lập tức chọc giận tới vô số ngoại hải thế lực, thậm chí
có không ít nguyên anh, kim đan, đuổi giết Ninh Phàm! Nhưng mà sau khi
trên mười một tòa hải đảo, Ninh Phàm giết hại 11 tên nguyên anh, 300 hơn kim đan, lập tức có người nhận ra, người diệt đảo, kẻ giết là ’Minh
tôn’ Chu Minh!
Tất cả lệnh truy sát, cơ hồ cũng trong lúc đó triệt tiêu!
Ngoại hải thế lực đắc tội Ninh Phàm, từng tên run sợ kinh hãi, sợ truy cứu trách nhiệm đến tông môn!
Cũng may, Ninh Phàm nhất tâm nhị dụng, dùng trên đường đuổi theo cùng
thành lập giới, căn bản không hề để trong lòng những thứ tiểu miêu tiểu
cẩu đó.
Như vậy, sau huyền không đảo, phàm là tông môn nào ở vào đường đi tới
của Ninh Phàm, đua nhau dời tông môn, trống đi nửa mảnh đảo vực, để Ninh Phàm chém lấy.
Điều này cũng tiết kiệm thời gian cho Ninh Phàm, thường thường hắn hạ xuống một đảo, trực tiếp một kiếm trảm phá, thu đảo đi!
Dọc đường gần trăm tòa huyền không đảo bị Ninh Phàm thu vào Nguyên Dao
giới, đất đai một trong ba phần mặt tây bắt đầu có núi sông.
Núi sông, đại dương, đã thành! Mảnh đất hoang bắt đầu có sinh cơ!
Ở núi sông chi địa, buộc vòng quanh 4999 cái tâm trận, mỗi một cái tâm trận bổ túc 4999 khối tiên ngọc.
Gần hai ngàn năm trăm vạn tiên ngọc, bày ra hóa cấp điên phong trận!
Ở đây, tường thuật một chút trận pháp.
10 tâm trận trở xuống là linh cấp đại trận.
10 đến 100 tâm trận, là đan cấp đại trận.
100 đến 1000 tâm trận, là anh cấp đại trận.
1000 đến 5000, là hóa cấp đại trận.
5000 tới 10000, là phàm hư cấp.
10000 tới 99999, là tiên hư cấp!
Khi trận pháp đến hóa cấp, trong tâm trận bổ túc tiên ngọc có hạn chế,
mỗi một tâm trận, cần ít nhất bổ túc tâm trận mấy tiên ngọc.
Phàm hư cấp, cần bổ túc số lượng gấp mười lần tiên ngọc cho tâm trận.
Tiên hư cấp, đã không phải đơn giản như tiên ngọc thúc giục.
Hóa cấp điên phong đại trận này được đặt tên là ’Sơn hải trận’. Đã là
hóa cực điên phong, vì 4999 tâm trận, mỗi tâm trận bổ túc 4999 tiên
ngọc, tức là hao tổn đi gần hai ngàn năm trăm vạn tiên ngọc.
Nếu bố trí phàm hư cấp đại trận núi sông nghịch động là hơn 7000 tâm trận. Ít nhất cần năm trăm triệu tiên ngọc mới có thể bày.
Ngày đó hắn tiêu diệt đại trận của Thiên Ly tông, bất quá đồ hữu kỳ
hình, căn bản không hề đủ tiên ngọc thúc giục, may là như vậy, cũng làm
cho Thiên Ly tông người té ngựa ngã, máu chảy thành sông.
Trong Nguyên Dao giới bày hóa cấp điên phong trận, nếu đem hóa thần tu
sĩ hấp thu vào trong giới, cho dù tu sĩ có bảo vật phá trận, hơn phân
nửa cũng phải ở trong trận pháp bị thương.
Lời ong tiếng ve chớ đề cập.
Trừ việc bố trí trận pháp, bầu trời đêm tối đen trong Nguyên Dao giới đều bị Ninh Phàm chủng lên đó pháp bảo.
Mỗi khi tới một đảo, hắn liền cướp hết cực phẩm pháp bảo, đem khảm nạm vào trên bầu trời đêm của Nguyên Dao giới.
Từng cái pháp bảo, thật giống như ánh sao, sau khi Ninh
Phàm đi càn quét hết một trăm đảo, bầu trời đêm lại thêm mấy trăm ngôi
sao rực rỡ.
Chỉ cần Ninh Phàm dùng pháp lực thúc giục, thì có thể trong thoáng chốc
kích thích mấy trăm pháp bảo tinh thần, công kích người đi vào giới!
Mấy trăm đạo nguyên anh công kích, cho dù là hóa thần cũng sợ rằng sẽ bị mất một hai miếng thịt.
Có trời đất, có không khí, có gió rồi.
Nguyên Dao giới này được Ninh Phàm chế thành một giới giết địch!
Có giới này, chỉ cần hấp thu vào tu sĩ, cho dù là hóa thần sơ kỳ, Ninh Phàm cũng có ba thành nắm chặc đánh chết!
Như vậy, cho dù nữ thi mất khống chế, cho dù Thạch Binh trở mặt, Ninh
Phàm trong tay hóa thần tu sĩ, cũng không phải không sức đánh một trận!
Hoan Ma hải đã không xa!
Trên bầu trời, tuyết đen bắt đầu rơi xuống.
- Khải bẩm chủ nhân, phía trước ngoài trăm vạn dặm, chính là Hoan Ma
hải... Ở biển đó, tùy tiện chớ có tản ra thần niệm, cho dù tản ra, cũng
chớ tản ra quá xa, nếu không tất bị linh quáng ‘Nguyên từ lực’ gây
thương tích.
- Nguyên từ lực sao...? Ta biết rồi...
Nguyên từ lực, nguyên lực thiên địa cùng linh quáng hòa vào nhau, hình thành một loại thần thông đặc thù.
Lấy nguyên từ lực, càng có thể tu luyện nguyên từ thần quang.
Mà nếu đem nguyên từ thần quang tu luyện hết sức, chính là chân tiên thần thông ngũ sắc thần quang trong truyền thuyết.
Hoan Ma tông hóa thần lão tổ, Hứa Như Sơn!
Người này chính là người tu luyện nguyên từ thần quang!
Thậm chí trong 13 hóa thần của ngoại hải, thủ đoạn của người này cũng xếp hạng trước.
- Hứa Như Sơn...
Ninh Phàm đang tự trầm ngâm, bỗng nhiên ánh mắt lẫm liệt.
Trong tuyết đen thổi mạnh, truyền tới một tia mùi máu tanh nồng nặc.
Mà Ninh Phàm, ánh mắt động một cái.
- Ừ? Cô gái kia, có chút quen mặt... Đúng rồi, chính là nàng.
...
Trong tuyết đen, một đội nữ tu áo xanh thở gấp liên tục, mỗi người đều có tổn thương không nhẹ.
Đội nữ tu hơn 30 người xinh đẹp y y, dung mạo không tầm thường, tu vi
không kém. Người yếu nhất đều là kim đan sơ kỳ, mà trong đó còn có ba
tên nguyên anh nữ nhân!
Một nữ nhân ở giữa, mặc đồ cung trang màu xanh, nguyên anh sơ kỳ, tựa hồ đã trúng độc không nhẹ, mặt đẹp tái nhợt, môi anh đào lại tím đen.
Hai nữ nhân bên cạnh hơi lớn tuổi, có nguyên anh trung kỳ tu vi, chính là khách khanh trưởng lão của tông này.
Một đội nữ nhân này đặt ở ngoại hải, cũng coi là người không kém, nhưng
giờ phút này, lại bị năm tên nam tử đầu hói cười gằn, vây lấy.
Trong năm người, bốn người là nguyên anh trung kỳ, còn lão tăng hói đầu cầm đầu là hậu kỳ!
Năm người này huyệt Thái Dương nhô ra, mặc tăng bào màu đen, có mập có
gầy, tay cầm phật bảo màu đen, đạp mây đen, từng tên tà khí lẫm nhiên.
Nhất là lão tăng kia, một người mập mạp, xa xa nhìn tựa như một núi thịt.
Ánh mắt của lão lộ tà quang, quét qua chúng nữ, cuối cùng lại rơi xuống trên người cô gái trung tâm, liếm liếm đầu lưỡi.
- Bích Dao tông chủ, Tô Dao! Hắc hắc, sao không ở tông môn ngây ngô,
chạy đến Hoan Ma hải du ngoạn, khà khà, nơi này cũng không phải là chỗ
để nữ lưu bọn ngươi nên tới... Ngươi chẳng lẽ không biết, nữ nhân ở
ngoại hải như thế, cho tới bây giờ chỉ có đỉnh lô sao?
- Hừ! Các ngươi là người nào! Biết rõ bổn tông là thập tông tông chủ, còn dám... còn dám hạ độc...
Gương mặt xinh đẹp của Tô Dao dần dần bắt đầu hiện lên đỏ ửng khác thường, người mất sức.
Một bên hai tên trung kỳ khách khanh, lập tức mặt hoa thất sắc, nhận ra loại độc Tô Dao trúng phải!
- ‘Lạc trinh tán’! Nguyên anh nữ tu ngửi một chút sẽ khí lực hoàn toàn
biến mất, đảm nhiệm thành vật cho địch nắn bóp! Đây, đây... Vật này chỉ
có nội hải ’Hắc Phật tông’ mới có, ma đầu bọn ngươi, rốt cuộc là người
của nội hải Hắc Phật tông!
- Không sai! Lão tử chính là Hắc Phật tông cửu trưởng lão, Mật Liên! Các ngươi những hoàng hoa khuê nữ này rơi vào trên tay lão tử. Hắc hắc, một tên cũng không chạy khỏi! Chính là ngoại hải thập tông, trong mắt Hắc
Phật tông ta, cái gì cũng không tính! Lão tử vốn tới mua ’hóa thần đỉnh
lô’, không ngờ, hắc hắc, lại còn chưa vào Hoan Ma tông, đã bắt được một
đội đỉnh lô trước!
Lão tăng lấy ra một cái pháp linh màu vàng đen, nhẹ nhàng lay động, lập
tức, quanh mình thiên địa hắc sa cuồn cuộn. Phàm là nữ nhân hút vào hắc
sa, lập tức lửa dục đốt người.
Cái hắc sa này cũng có mục đích rõ ràng, nó lấy tinh nang phong kiền của nguyên anh hải yêu mài vụn, tuy không bằng Lạc trinh tán bá đạo, nhưng
đối với nữ nhân dưới nguyên anh cũng cơ hồ một kích phải giết.
Cơ hồ hắc sa cùng lên, trừ hai vị nguyên anh trung kỳ trưởng lão, tất cả nữ tu đều trúng xuân độc, mất đi chiến lực.
Hắc Phật tông này, tu hoan hỉ thiện, tông môn có vô số bí thuật, đối phó nữ nhân bắt vào tay!
Hơn nữa hai vị trưởng lão dù chưa trúng độc, lại bị gió cát phong bế đường lui, căn bản không thể nào thoát đi.
Mà trong mắt của lão tăng tràn đầy hài hước như một màn mèo vờn chuột.
Lão ta thích nhất chính là nhìn nữ nhân biết rõ lão là địch nhân, nhưng
cuối cùng không nhịn được lửa dục, đầu hoài tống bão với lão.
Tô Dao mặt lộ tuyệt vọng, nàng dần dần cảm thấy, mình hạ thân đã sềnh sệch một mảnh, trơn trợt không chịu nổi.
Chuyến này, vốn muốn đến Hoan Ma hải mua một quả nguyên anh đạo quả, để chuẩn bị cho muội muội Ân Tố Thu kết anh.
Hoan Ma hải tuy là đất ma tu hoành hành, nhưng ngoại hải tu sĩ, nhìn
trên mặt Bích Dao tiên đảo, cũng phần lớn không dám động thủ với nữ tu
của tông môn này.
Chẳng qua nội hải tu sĩ lại bất đồng.
Mười tông ba đảo, trong mắt nội hải tu sĩ bất quá là thế lực tầm thường!
Tô Dao không ngờ, lần này đi Hoan Ma đấu giá, lại có một tên hóa thần
đỉnh lô bán ra, mà đỉnh lô kia cũng đưa tới không ít nội hải ma đầu.
Những người này tứ vô kỵ đạn, căn bản không sợ uy danh của Bích Dao tiên đảo!
- Đáng hận, nếu chịu nhục với đám dâm tăng này, còn không bằng... chết!
Tô Dao mắt lộ vẻ thê lương, nguyên anh hậu kỳ tu sĩ cùng nguyên trung tu sĩ, tu vi căn bản khác biệt trời đất. Chớ nói trúng xuân độc, chớ nói
đối phương có thuật khắc chế nữ nhân, cho dù không có, đám người Tô Dao
cũng tuyệt không phải là địch của năm tên ma tăng kia!
Nhưng nàng vừa mới chuẩn bị dẫn kiếm tự vẫn, một cổ khí thế thật giống như kinh thiên, đánh xơ xác hắc sa ngàn dặm!
Trước khí thế kia, đám ngũ ma tăng Mật Liên căn bản ngay cả con kiến hôi đều không tính!
Dưới khí thế đó, nguyên lực thiên địa chấn động một cái, Mật Liên ngực
như trúng đòn nghiêm trọng, thặng thặng liền lùi lại mấy chục bước, bấy
giờ mới ổn định thân hình.
Nhưng bốn tăng khác lại đều ngực đau xót, phun ra máu đen!
Mật Liên cố tự trấn định, dù chưa từng gặp mặt, đã hết sức sợ hãi đối với người tới.
Khí thế kia tuyệt mạnh!
Nhưng càng làm cho Mật Liên sợ hãi, là trong khí thế có một tia lệ khí hiện lên hồng mang ngưng mà không tán!
Cái này phải giết hết bao nhiêu nguyên anh, mới có thể tích lũy lệ khí nặng như vậy!
- Người nào? Người nào dám làm trở ngại chuyện tốt của nội hải Hắc Phật
tông ta, không muốn sống sao? Chẳng lẽ không biết, Hắc Phật tông tông
chủ ta là hóa thần trung kỳ tu sĩ!
Mật Liên cắn răng nói.
- Chu Minh...
Một thanh niên quần áo trắng áo bào đen từ từ hiện thân, sau lưng đi theo nữ thi cùng Dư Long.
Lúc Tô Dao chợt thấy người tới, vốn dĩ nàng tuyệt vọng, lập tức lộ ra vẻ mặt khó mà tin tưởng.
Người này, nàng đã từng gặp qua!
Tên này, nàng đã nghe rất lâu!
- Là ngài, sao lại như vậy... Đúng thật là ngài, thật sự là ngài sao?
Thanh niên này chính là nam tử ngày đó đưa Ân Tố Thu đi Bích Dao tiên đảo...
Nhưng Tô Dao không cách nào lý giải...
Ngày đó nàng gặp qua Ninh Phàm, cho rằng người này là nguyên anh trung
kỳ, nhưng rốt cuộc, Ân Tố Thu lại nói với nàng, người này là dung linh.
Dung linh... nhưng khí thế của thanh niên trước mắt rõ ràng kinh khủng hơn so với đại tu sĩ!
Nếu không phải Ân Tố Thu nói láo, như vậy chính là nói, từ một khắc
người này đưa Ân Tố Thu vào đảo, hơn mười năm trôi qua, người này từ một giới dung linh, tu luyện tới cảnh giới đại tu sĩ!
Mà nếu người này nói không ngoa... Hắn không phải là đủ để lực địch đại tu sĩ, thậm chí vô địch dưới hóa thần!
Nếu hắn đúng là... Chu Minh!
- Ngài, ngài...
Tô Dao kinh ngạc nói không ra lời.
- Tô Dao tiên tử, từ biệt mười năm, phong thái như cũ... Tố Thu, khỏe không…?
Rõ ràng là thanh niên lạnh lùng như băng, nhưng lúc nói đến Tố Thu, ánh mắt lại rất ấm áp, khẽ mỉm cười.
Mà nụ cười này rơi vào trong mắt Tô Dao đang trúng xuân độc, còn anh tuấn hơn so với nụ cười của tất cả nam tử khắp thiên hạ.
Đó làm cho trái tim của nàng run lên...
Thân thể mềm mại, càng ngày càng cảm thấy khó chịu...