Hợp Với Tình Hình

Chương 1: Chương 1: Kéo bè kéo lũ đánh nhau




“Cảnh Nhi, mày đến chưa?” Tống Bảo Bối ngơ ngác nhìn đồng hồ, kim giây nhích một cái là cậu chớp mắt một lần, đợi hơn 10 phút cuối cùng nóng quá chịu không nổi đành cầm điện thoại lên nhắn tin cho Bạch Tri Cảnh.

Giữa tháng 8 là thời điểm nóng nhất, Tống Bảo Bối đứng dưới nắng không bao lâu đã mồ hôi đầy người, ánh mặt trời chói chang khiến người ta không thể mở nổi mắt. Cậu lầm rầm nhẩm bảng cửu chương, thầm nghĩ đọc đến chín chín tám mốt nếu Bạch Tri Cảnh còn chưa tới thì hôm nay coi như thôi, tìm một quán nét ngồi điều hòa còn hơn, không thể đứng ngu ở chỗ này mãi được.

Cậu lấy tay quạt gió, trong đầu đếm tới sáu bảy bốn hai, xa xa có một người đi từ cuối hẻm nhỏ đi tới, trong miệng ngậm một que kem, dáng người cao gầy, xách cặp trên tay.

“Cảnh Nhi,“ Hai mắt Tống Bảo Bối sáng lên, bật dậy vẫy vẫy tay ra hiệu, “Ở đây, nhanh lên!”

Bạch Tri Cảnh buổi sáng ra khỏi nhà chưa ăn gì, cậu không ăn dạ dày sẽ khó chịu, dạ dày khó chịu sẽ mất sức chiến đấu, vì vậy lúc nãy đứng xếp hàng mua hai cái bánh nướng nên tới trễ một chút.

Tống Bảo Bối thấy cậu tới, lúc này mới thở phào một hơi, “Tao còn tưởng mày phản bội anh em chạy trốn trước.”

“Sao có thể.” Bạch Tri Cảnh thong thả gặm xong một cái bánh nướng nhân thịt, lại liếm sạch mấy đầu ngón tay, tự tin nói, “Không phải chỉ đánh nhau với một tên gà luộc sao, một đấm của tao cũng đủ hạ gục nó.”

Tống Bảo Bối với đại diện môn ngữ văn của lớp Lâm Tiểu Lị lưỡng tình tương duyệt, đã lên kế hoạch là sau khi thi xong sẽ tỏ tình với nhau, bước vào giai đoạn yêu sớm trong sáng ngây thơ.

Khó khăn chờ đợi kỳ thi kết thúc, Tống Bảo Bối xuân tâm nhộn nhạo, thổi chục trái bóng bay màu hồng, gấp một ngàn con hạc giấy, chuẩn bị kỹ càng để lao lên con đường yêu sớm, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng Lâm Tiểu Lị với gà luộc gảy đàn tranh bên ban văn nghệ hẹn hò với nhau. Tống Bảo Bối nổi giận đùng đùng, ngay tại chỗ hạ chiến thư cho hai người, hẹn tên gà luộc quyết chiến một trận, địa điểm là nhà xưởng bỏ hoang phía sau trường cấp 2.

“Cảnh Nhi, sao mày đi tay không tới?” Tống Bảo Bối kiểm tra từ trên xuống dưới cậu mấy lần, thấy hai tay cậu trống trơn, ngoại trừ cây kem Đại Bảo thì không mang thêm bất cứ cái gì, suốt ruột nói, “Sao không mang gậy hay dao gì?”

“Sáng nay tao phải đi học, mang kít mà mang!” Bạch Tri Cảnh đi dạo một vòng quanh nhà xưởng không tìm thấy chỗ nào sạch sẽ để ngồi, vì vậy lấy cặp sách Tống Bảo Bối lót trên đất, đặt cặp của mình lên, bĩu môi nói, “Mày không phải cũng không mang sao?”

Tống Bảo Bối đấm một cái vào lòng bàn tay: “Tao sáng nay cũng phải đi học mà!”

Bạch Tri Cảnh:“....”

-

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một hồi mới nhớ ra cả hai đều luyện chung một lò học thêm.

“Không sao, đừng lo.” Bạch Tri Cảnh gãi cổ, “Không phải mày bảo tên ranh kia còn gầy hơn cả sợi mì sao, giải quyết nó thì khó gì?”

“Đúng vậy,“ Tống Bảo Bối gật gật đầu, “Lần trước tao thấy, cánh tay nó gầy như đôi đũa, chậc, quá ẻo lả.”

Nghe vậy, Bạch Tri Cảnh càng thêm vững tin, chắp hai tay ra sau lưng, giả vờ cao thâm khó đoán lắc lắc đầu nói: “Không đáng để sợ, không đáng để sợ.”

“Anh Ứng Nhận có tới không?” Tống Bảo Bối hỏi.

“Tao nói với anh ấy rồi,“ Bạch Tri Cảnh vừa mút kem vừa nói, “Anh ấy nấu bữa sáng cho ông nội xong mới tới được, nhưng trận nhỏ này anh ấy không đến cũng được.”

Lại đợi thêm mười mấy phút, gà luộc vẫn chưa thấy tới, Bạch Tri Cảnh giơ tay lau mồ hôi trên trán, suốt ruột hỏi, “Mày giục nó đến nhanh lên.”

Tống Bảo Bối không có phương thức liên lạc của gà luộc, vì vậy nhắn tin đến số QQ của Lâm Tiểu Lị, vừa gõ chữ vừa nói: “Tao đoán là hắn sợ rồi, đúng là hèn, không biết Tiểu Lị ưng nó ở điểm nào...”

Lời còn chưa nói xong, ngõ nhỏ đã vang lên tiếng bước chân.

Hai người vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy phía trước có năm người đang hùng hổ đi tới, người nào người nấy đều cao hơn mét 9, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm gậy bóng chày, quần thể thao bó sát bắp chân, cẳng chân nhìn rắn như tảng đá.

Bạch Tri Cảnh nhịn không được mà nuốt nước bọt: “Không có tên gảy đàn tranh trong đó đúng không?”

Tống Bảo Bối cũng rụt cổ nhỏ giọng nói: “Không có, chắc là cũng có người hẹn đánh nhau ở đây, không liên quan tới chúng ta.”

“Đúng vậy,“ Bạch Tri Cảnh kéo cánh tay Tống Bảo Bối, trèo lên mấy bậc thang nhỏ, sờ sờ bức tường, “Hai chúng ta khiêm tốn chút, đừng ảnh hưởng đến mấy anh lớn.”

Năm người kia mặc áo da báo bó sát khoe ngực, cạo đầu đinh lộ chân tóc màu xanh, cơ ngực ẩn hiện như hai bao cát, tên cầm đầu dùng gậy bóng chày chỉ vào hai người, “Ai trong hai tụi mày là Tống Bảo Bối?”

Tống Bảo Bối nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng giờ tay lên, Bạch Tri Cảnh dùng ánh mắt nhìn tên ngốc mà lườm cậu một cái, Tống Bảo Bối lập tức buông tay, nhanh chóng lắc đầu.

“Muốn đánh nhau phải không?” Tên cầm đầu ngoắc ngoắc ngón tay, “Nhanh lên, 9 rưỡi đội ném tạ tụi tao phải huấn luyện rồi.”

“Móe!” Bạch Tri Cảnh chửi thầm một tiếng, chọc khủy tay vào người Tống Bảo Bối, “Má mày, không phải mày bảo là gảy đàn tranh sao? Sao lại thành đội ném tạ?”

Còn cái gì mà 'cánh tay gầy như đôi đũa', hai cánh tay kia nói là cột nhà cũng có người tin.

“Tao cũng đâu biết đâu!” Tống Bảo Bối hít sâu một hơi, “Tên này không phải là tên gà luộc mà hôm đó tao thấy!”

“Ông đây hôm nay mẹ nó bị cậu hại chết rồi!” Bạch Tri Cảnh chửi thầm một câu, căng da đầu hỏi, “Không phải, người anh em, hình như anh tìm nhầm người rồi?”

“Đúng vậy,“ Tống Bảo Bối phụ họa, “Tôi không quen biết anh!”

“Mày biết Lâm Tiểu Lị không?” Tên cơ bắp gõ gõ gậy xuống đất, “Tao là Lâm Đại Lực, Lâm Tiểu Lị là em gái tao, mày suốt ngày quấy rầy em gái tao, tao đã muốn tính sổ với mày từ lâu rồi.”

“Mẹ nó!” Bạch Tri Cảnh đưa tay ra phía sau véo mạnh một cái lên eo Tống Bảo Bối, “Không phải mày nói hai bọn mày là lưỡng tình tương duyệt sao?”

Tống Bảo Bối đau đến mức nhe răng: “Đúng là lưỡng tình tương duyệt mà! Nếu cô ấy không thích tao sao suốt ngày cứ gọi tao Bảo Bối!”

Bạch Tri Cảnh bị sự ngu dốt của thằng bạn làm cho trợn tròn mắt, suýt chút nữa là đi chầu ông bà vải: “....Dốt nát!”

Lâm Đại Lực thấy hai người bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau hồi lâu, suốt ruột hỏi: “Có đánh nhau nữa hay không, bọn yếu ớt lại học đòi hẹn đánh nhau, lông còn chưa mọc hết đã chạy ra đường làm loạn?”

Bạch Tri Cảnh 16 tuổi đầu, ghét nhất là bị người khác nói yếu ớt, cậu nổi giận, hất cằm lên nói: “Đánh, sao lại không đánh, đội ném tạ đúng không? Ngày hôm nay tao sẽ vò tụi mày thành quả tạ luôn!”

Năm người đối diện làm động tác khởi động, Tống Bảo Bối bị dọa sợ, kéo kéo vạt áo Bạch Tri Cảnh: “Đánh thật à? Hay thôi bỏ đi, tao hình như cũng không thích Lâm Tiểu Lị lắm...”

“Chậc!” Bạch Tri Cảnh hận rèn sắt không thành thép mà nói, “Mày có nhớ hai năm trước chúng ta đã nói gì lúc thành lập Băng Gấu Hoang không? Gặp chuyện thì chiến!”

Tống Bảo Bối vẫn còn muốn giãy dụa: “Hay là chờ anh Ứng Nhận đến rồi tính...”

“Chờ anh ấy làm gì!” Bạch Tri Cảnh vén tay áo, hừ lạnh một tiếng, “Anh ấy là người đọc sách, không thể dính vào chuyện giang hồ của chúng ta.”

“Vậy tin tức tố của cậu...”

Tống Bảo Bối còn chưa nói xong đã ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Bạch Tri Cảnh càng lúc càng nồng, cậu biết rằng chuyện này không dừng được rồi.

Lâm Đại Lực cầm gậy lao tới, Bạch Tri Cảnh xông lên đá một phát bào mu bàn tay của hắn, Tống Bảo Bối tự nhủ, là anh em chết thì chết chùm, nghĩ xong nhặt một hòn gạch hùng hổ lao vào đám người.

Bạch Tri Cảnh cao 1m78, Tống Bảo Bối cao 1m76, đối phương ai cũng cao hơn hai người cả một cái đầu, may mà hai người đều sinh ra trong gia đình làm cảnh sát, đặc biệt là Bạch Tri Cảnh, cậu thường bị người ba omega của mình xem như bao cát luyện tập, rảnh rỗi không có việc gì lại lôi cậu ra đánh, Bạch Tri Cảnh nhờ vậy cũng học được không ít kỹ xảo đánh lộn, người bình thường đúng thật không phải đối thủ của câu.

Mặc dù nói 2 đánh 5, nhưng đội ném tạ là mấy tên ngốc chỉ biết dựa vào cơ bắp, hai người không bị áp chế.

Bạch Tri Cảnh bị một tên chọc khủy tay vào thắt lưng, đau đến mức thở dốc, mặt đỏ bừng, trở tay giật lấy cây gậy bóng chày từ tên khác, sau lưng vang lên tiếng gió, cậu nhanh nhẹn khom lưng tránh thoát nắm đấm của bao cát, thuận thế vung cây gậy trong tay đập mạnh vào mắt cá chân của người nọ, đối phương gào lên một tiếng ngã quỵ xuống đất, thuận thế đẩy ngã một tên đang lao tới.

“Giỏi lắm Cảnh Nhi.” Tống Bảo Bối mặt tái xanh, giơ ngón cái mới Bạch Tri Cảnh, “Chiêu này của mày thật trâu bò!”

“Đương nhiên — Á!” Bạch Tri Cảnh đau không chịu được, nói chuyện đứt quãng.

Tống Bảo Bối nhìn mặt cậu thì biết đối phương không trụ được nữa, hít hít mấy cái, quả nhiên tin tức tố trên người nhạt đi rất nhiều.

Bạch Tri Cảnh cũng không biết chuyện này là thế nào, hồi còn nhỏ, cảm giác đau của cậu rất nhạy, người ta đau bình thường thì cậu sẽ bị phóng đại lên gấp 10 lần, trời sinh đã như vậy, cố nhịn cũng không nhịn được, hơn nữa năm 13 tuổi phân hóa cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, mặc dù thuận lợi phân hóa thành alpha, nhưng tin tức tố lại không ổn định, mức độ dao động lớn, lúc cao lúc thấp, nếu đại não cảm thấy đau khi bị thương, tin tức tố nháy mắt sẽ rớt xuống đáy.

Tin tức tố của alpha vốn có tác dụng ức chế đau đớn, tin tức tố của Bạch Tri Cảnh càng rớt thấp thì càng đau, càng đau thì tin tức tố càng rớt thấp, cứ lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn chết.

“Được không vậy?” Tống Bảo Bối lo lắng hỏi, “Hay là nghỉ một lát?”

“Được,“ Bạch Tri Cảnh cau mũi, cảm giác đau nhức từ eo truyền đến, hốc mắt cậu nóng lên, nước mắt sinh lý suýt chút nữa rơi, Bạch Tri Cảnh cắn chặt răng nuốt nước mắt về, cười lạnh, “Ông Cảnh mày hôm nay sẽ dạy cho mày biết thế nào là đánh tạ!”

Cậu tập trung toàn bộ sức lực lên cánh tay, nắm chặt cây gậy bóng chày đập mạnh xuống—

Người lúc nãy bị Bạch Tri Cảnh dùng gậy đánh ngã sờ soạng xung quanh được một hòn đá, ném mạnh về phía Bạch Tri Cảnh, tình cờ nện trúng chỗ eo bị thương lúc nãy.

“Á mẹ nó!”



Ứng Nhận ở nhà chờ ông nội ăn sáng xong, cưỡi xe đạp đến nhà xưởng bỏ hoang, mới tới đầu hẻm đã nghe thấy một tiếng hét thảm thương.

Anh vẫn không vội, thong thả khóa xe kiểm tra lại hai lần mới đi vào trong ngõ nhỏ.

Chỉ cần Bạch Tri Cảnh chớp mắt anh cũng biết tên nhóc kia đang mưu tính cái gì trong đầu. Ứng Nhận quá hiểu Bạch Tri Cảnh, nghe tiếng kêu vừa rồi anh cũng biết cậu không bị thương gì cả, chỉ là quá đau mà thôi.

Chiến sự trong nhà xưởng tạm ngừng, Bạch Tri Cảnh quỳ gối trên mặt đất, một tay ôm chặt eo, nước mắt lộp bộp rơi, lông mi ướt đẫm run rẩy, giống như mưa bão vừa quét qua.

Mấy tên cơ bắp trong đội ném tạ trợn tròn mắt, chưa từng thấy ai đánh nhau được một nửa lại ngồi xổm trên đất khóc, alpha đổ máu đổ mồi hôi nhưng tuyệt đối không được đổ lệ, mấy người ở đây đều là alpha. Má nó chứ, này là cái kịch bản gì vậy?

“Mày vậy mà còn nhận là alpha, đúng là xấu mặt!” Lâm Đại Lực khinh bỉ liếc nhìn Bạch Tri Cảnh, “Mày đang khóc tang cho ai đó!”

Bạch Tri Cảnh chịu đựng cơn đau, ngẩng đầu lên, trên mặt loang lổ nước, nước mắt như đập thủy điện xả lũ, hốc mắt đỏ bừng.

Thế này? Thế này cũng có thể là alpha?

Hàng lông mi vừa dày vừa dài treo đầy nước, bộ dáng yếu ớt đáng thương, Lâm Đại Lực lúc này mới nhìn kỹ tên nhóc trước mặt, đôi mắt to tròn, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, khóc thành hoa lê dính mưa, xinh đẹp thật quá xinh đẹp, động lòng người thật quá động lòng người.

Xung quanh hắn toàn mấy tên to con quê mùa, chưa thấy ai có bộ dạng như này, hơn nữa đôi mắt ngập nước của Bạch Tri Cảnh đang lườm hắn khiến hắn nhìn không kìm được nuốt nước miếng, vừa định cúi người đỡ cậu lên, lại thấy Bạch Tri Cảnh giơ ngón giữa với mình.

“Tao *** con mẹ mày!” Bạch Tri Cảnh đưa tay lau mặt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thằng khốn, mày đợi tao khóc xong, không làm chết mày tao đổi sang họ mày luôn!”



Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.