“Đại ca, em nghĩ tên nhóc này đang muốn ăn vạ!”
“Đúng vậy! Em bị nó đánh như vậy mà còn chưa khóc, nó lại cướp nước mắt của em trước!”
“Em còn chưa chạm vào nó! Địu má! Không liên quan gì đến em hết!”
Mấy tên trong đội ném tạ thấy Bạch Tri Cảnh khóc lóc thảm thiết cũng hơi hoảng, bọn họ bình thường hay đánh nhau, nhưng tất cả đều là học sinh cấp 3, mày đấm tao hai đấm thì tao cho mày hai gậy, mày đến tao đi, chủ yếu là làm màu một chút.
Nhưng giống như Bạch Tri Cảnh thì lần đầu tiên mới thấy, tên nhóc này da thịt non mịn người đầy đồ hiệu, lỡ như đánh ra cái gì bọn họ thật sự không gánh nổi trách nhiệm.
“Tao mà để cho mấy tên ngốc tụi mày chạm vào sao? Bạch Tri Cảnh ngồi xổm trên mặt đất vừa rơi nước mắt vừa chửi, chỗ eo đau nhức không thôi nhưng miệng vẫn không vừa, đôi mắt trừng tròn xoe, mở mồm mắng, “Mày coi thường ai đó!”
“Mày không bớt được cái mồm sao! Đúng là cái tên thích khẩu nghiệp!”
Tống Bảo Bối cũng ăn mấy đấm, cậu ngồi xổm bên cạnh Bạch Tri Cảnh, ghé sát lại ngửi ngửi, quả nhiên tin tức tố bị nhạt đi rất nhiều.
Thôi xong, sức chiến đấu của Cảnh Nhi đã suy giảm, hơn nữa anh Ứng Nhận bây giờ lại không có ở đây, đời hai đứa cậu xem như vứt hồn ở nhà xướng bỏ hoang này rồi.
Tống Bảo Bối nhanh chóng ra hiệu với Bạch Tri Cảnh bảo cậu câm miệng lại, sau đó ngẩng đầu cười mỉm: “Anh Lực này, hay là hôm nay đến đây thôi, anh giúp em chuyển lời chúc phúc đến Lâm Tiểu Lị, em chúc cô ấy với tên gảy đàn tranh răng long đầu bạc, vợ chồng hạnh phúc...”
Lâm Đại Lực cũng sợ mình chọc trúng phiền toái, hừ lạnh một tiếng, thuận theo bậc thang mà Tống Bảo Bối kê nói: “Hai tên hèn tụi mày gặp may đấy! Ông đây không đánh đàn bà, cút về tìm mẹ mà uống sữa đi! Tội nghiệp, đẻ ra hai thằng ngốc!” Sau đó vung tay lên, rống một tiếng: “Đi thôi!”
“Thằng nào đi, thằng nào mẹ nó là đồ hèn!” Bạch Tri Cảnh nghe thấy Lâm Đại Lực mắng ba mình, giận đến mức tăng xông máu, dùng sức hỉ mũi một cái, chống gậy bóng chày lảo đảo đứng lên, “Mày thử đi xem, cho dù trốn xuống rãnh Mariana, ông đây cũng phải tìm ra rồi đánh nổ đầu mày!”
“....” Tống Bảo Bối nhắm mắt lại không nỡ nhìn thẳng.
Lâm Đại Lực không ngờ tên nhóc này khóc muốn lòi con mắt mà không nhận mình hèn, hắn cũng bị chọc tức, duỗi tay chỉ vào mũi Bạch Tri Cảnh, ánh mắt dữ tợn, “*** mẹ, tao cho mày mặt mũi mày không chịu đúng không? Mày nghĩ mày đang lên mặt với ai đấy?”
“Cho mặt mũi? Mày xứng sao? Phi!” Bạch Tri Cảnh nghiêng đầu nhỏ một bãi nước bọt lên đống cát, vừa rồi nghỉ ngơi một chút đã đỡ hơn chút, nước mắt cuối cùng cũng ngừng, “Chỉ bằng cái tên quả tạ như mày, cho dù đầu thai đến tám kiếp cũng không dài được bằng tao!”
Hai người mặt đối mặt, giao lưu ánh mắt hai giây, bốn tên cơ bắp phía sau làm động tác khởi động hù người, cảnh tượng như chiến tranh chạm vào cái là nổ ngay, Tống Bảo Bối thầm nghĩ độc đinh nhà họ Tống ngày hôm nay coi như bỏ mạng tại nơi này, cậu cầm lấy viên gạch lúc nãy ở dưới đất lên, tính toán xem có nên ném cục gạch này vào phần tử hiếu chiến Cảnh Nhi không, đang lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, không ngờ ngồi lâu quá bị tê chân, lòng bàn chân lảo đảo một cái, theo bản năng túm lấy góc áo của Bạch Tri Cảnh —
Bạch Tri Cảnh chống gậy bóng chày nhưng cũng không đứng vững được bao nhiêu, thình lình bị người ta túm như vậy, bộp một cái ngã ngồi xuống, đúng lúc phía dưới Tống Bảo Bối đang cầm hòn đá, Bạch Tri Cảnh ngồi thẳng lên hòn đá kia, cơn đau từ xương cụt vọt lên đỉnh đầu.
“...... MÁ!”
Cậu đau đến mức nói không nên lời, đôi mắt đỏ bừng vừa mới đóng van, lông mi trên dưới run rẩy mấy cái, hai hàng nước mắt lộp bộp rơi.
Lâm Đại Lực choáng váng, bốn tên cơ bắp đằng sau cũng choáng váng.
–
Ứng Hứa đi được nửa con hẻm, lại nghe thấy một tiếng kêu rên từ xa, tiếng kêu này không giống với vừa rồi, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì thật.
Anh cau mày, bước nhanh hơn vào trong hẻm sâu.
Chiến sự ở nhà xưởng lại tạm ngưng.
Bạch Tri Cảnh cảm thấy đau ơi là đau, thật sự rất đau, nước mắt không kìm chế nổi mà chảy ra, lộp bộp như thể sắp ngất đi.
Lúc trước trên người cậu còn có chút mùi tin tức tố, nhưng bây giờ không ngửi thấy được cái gì, Tống Bảo Bối thấy tình trạng này cũng hoảng sợ, đưa tay vỗ vỗ lưng Bạch Tri Cảnh giơ cái cổ đầy mồ hôi ra trước chóp mũi cậu: “Cảnh Nhi, mày nhanh hít mấy hơi đi...”
Tin tức tố alpha trên người Bạch Tri Cảnh một khi đã rớt về 0 thì cần phải được kích thích ngoại lực mới phục hồi lại, biện pháp nhanh nhất là dùng tin tức tố của alpha khác để kích phát tin tức tố trong người cậu.
Tin tức tố của Tống Bảo Bối là hương bưởi, vốn dĩ chỉ chua không hôi, nhưng bây giờ cả người đều mồ hôi, mùi hương trộn lại hiệu quả có thể so sánh ngang với vũ khí sinh hóa, Bạch Tri Cảnh chỉ hơi ngửi một chút, tưởng chừng như mình bị ném vào trong một đống cá ươn, dạ dày cuộn lên một cái, suýt chút nữa nôn khan.
“Cút mẹ mày đi....” Bạch Tri Cảnh nôn khan, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn, chóp mũi cũng biến thành màu hồng.
“Bây giờ là lúc nào rồi mà còn kén cá chọn canh, mày không thể tạm chấp nhận một chút được sao?” Tống Bảo Bối vỗ vỗ lưng cho cậu, hỏi, “Mày có mang theo thuốc không?”
Bạch Tri Cảnh lắc đầu, lấy điện thoại trong túi quần đưa qua.
“Đại ca!” một tên cơ bắt đột nhiên rống lên, “Bọn nó muốn gọi cảnh sát!”
Lâm Đại Lực trợn to hai mắt, Tống Bảo Bối nhanh chóng giải thích: “Mẹ mày! Ai thèm gọi cảnh sát! Tao chỉ muốn mở bài hát!”
Cậu tìm trong danh sách ra bài hát rock 'n roll Bạch Tri Cảnh thường nghe nhất, điều chỉnh âm lượng ở mức tối đa, trực tiếp kéo đến phần điệp khúc cao trào.
Âm thanh táo bón nháy mắt vang vọng khắp nhà xưởng bỏ hoang.
Bạch Tri Cảnh còn có một phương pháp kích thích tin tức tố khác đó là cho cậu nghe mấy thứ điên khùng hưng phấn, theo cách nói của bác sĩ thì là để 'Hướng dẫn tinh thần', thế nhưng biện pháp này không phải lúc nào cũng có hiệu quả, Tống Bảo Bối không biết bây giờ có tác dụng gì không.
“Con mẹ mày, mày chơi tao phải không?” Khóe miệng Lâm Đại Lực co giật, cầm gậy bóng chày nện mạnh xuống đất, giơ nắm đấm định đánh qua.
“Mày có giỏi thì chờ tao nghe xong bài này,“ cảm giác đau nhức chỗ xương cụt xông thẳng vào tim, bả vai không kìm được giật giật, cổ áo sơ mi bị nước mắt làm ướt, nhưng ánh mắt vẫn rất hung ác, còn không quên giơ một tay che chở Tống Bảo Bối nói được mấy chữ lại hít một hơi, giọng nói cũng trở nên run rẩy, “ Tao bảo đảm... sẽ chơi mày... hức.... đến mẹ mày cũng không nhận ra.... hức.. mày là cái cục kít.. trong hầm xí nào....”
“Bị ngã như vậy rồi cũng không ngoan được chút?”
Trong nhà xưởng vang lên một giọng nói trong trẻo.
Hai mắt Tống Bảo Bối sáng ngời, kêu lên: “Anh Ứng Hứa!”
Bạch Tri Cảnh ngẩng đầu, không hiểu sao vừa thấy Ứng Hứa lại càng đau hơn, cậu giang hai tay ra, bĩu môi nói, “Anh sao tới chậm vậy hả! Nhà họ Bạch em thiếu chút nữa là đoạn tử tuyệt tôn rồi!”
“Muốn đoạn cũng không đoạn được,“ Ứng Hứa thấy cậu vẫn còn nguyên vẹn, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Tri Cảnh, tắt bài nhạc rock 'n roll trên điện thoại đi: “Bị thương ở chỗ nào?”
“Bị dập mông,“ Bạch Tri Cảnh kéo áo sơ mi của anh lau mặt, sụt sịt nói, “Ông nội ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.”
Ứng Hứa duỗi tay ấn vào chỗ eo sau lưng cậu, Bạch Tri Cảnh bị đau hét thảm một tiếng, khóc lóc nói Ứng Hứa nhẹ một chút, Ứng Hứa không để ý đến cậu, kiểm tra từ đầu đến đuôi một lần xác nhận không bị thương xương cốt, lấy từ trong balo ra bình xịt giảm đau, vén sao Bạch Tri Cảnh lên, xịt mấy cái vào chỗ xương cụt với eo.
“Anh, em cũng muốn xịt.” Tống Bảo Bối vẻ mặt đưa đám xin, “Em cũng bị đánh không ít, đều là vì bảo vệ Cảnh Nhi mới vậy.”
“Tự làm đi.” Ứng Hứa ném bình xịt cho Tống Bảo Bối, đưa một tay đỡ lấy Bạch Tri Cảnh, “Đứng lên được không?”
Cảm giác mát lạnh làm Bạch Tri Cảnh lập tức cảm thấy đỡ hơn nhiều, cậu qua loa lau mặt, sáp vào cổ Ứng Hứa nói:“Nhanh nhanh cho em hít mấy hơi, em lại bị rớt về 0 rồi!”
Tin tức tố giữa alpha trời sinh bài xích lẫn nhau, Bạch Tri Cảnh không thể ngửi được mùi của ai nhưng lại không bài xích tin tức tố của Ứng Hứa.
Ứng Hứa đã sớm tập thành quen, rất tự nhiên xích người lại gần, Bạch Tri Cảnh vốn đang rất khó chịu, không hiểu sao khi ngửi mùi tin tức tố của Ứng Hứa cả người lại trở nên thoải mái, cậu híp mắt làm động tác hít sâu, chóp mũi cọ cọ lên cổ Ứng Hứa, làn da lộ ra ửng hồng mất tự nhiên, nhưng Bạch Tri Cảnh không để ý, những người khác lại càng không phát hiện.
–
“Đại ca, tên nhãi này mẹ nó tìm viện binh!”
Sắc mặt Lâm Đại Lực không tốt lắm, hóa ra cái tên ẻo lả khóc sướt mướt này chỉ đang giả vờ kéo dài thời gian chờ người đến, hắn đập đập cây gậy trong tay, nghiêng người về phía trước, trên người Bạch Tri Cảnh hiện ra một cái bóng.
“Tao còn tưởng mày tìm được hai, hóa ra cũng chỉ là một tên gà luộc? Sao mày không kêu thêm mười thằng nữa tới cho thành một bó mấy tên hèn luôn!”
“Con mẹ mày, mày chửi ai đó!” Bạch Tri Cảnh nhịn đau hít mấy hơi tin tức tố trên người Ứng Hứa, lúc nãy mới bình tĩnh một chút, giờ nghe thấy lời này lại nổi nóng, “Mày chửi tao thì được, còn mắng anh ấy làm gì!”
Cậu giống như một thùng thuốc súng sắp nổ, Ứng Hứa thấy cậu như vậy thì buồn cười, vừa định bảo cậu đứng yên đừng lộn xộn, Lâm Đại Lực lại tiến về phía trước nửa bước, cầm gậy bóng chày dứ dứ, khiêu khích nói: “Tao nhìn ra rồi, mày là đang chơi tao, không phải mày khóc giỏi lắm sao? Được rồi, tao đây không đánh mày nữa, trước tiên giải quyết tên gà luộc này trước!”
“Má mày!” Bạch Tri Cảnh lúc trước còn ngồi trên đất không nhúc nhích dược, vừa nghe thấy lời này thì nhảy dựng lên, giang tay đứng chắn trước mặt Ứng Hứa, bộ dáng như gà mái mẹ bảo vệ con, “Mày muốn gì cứ tìm tao, anh ấy là người văn nhã, chỉ biết đọc sách, không dính vào chuyện giang hồ này, mày cứ thử động tới anh ấy xem!”
Cậu lại còn nghiêm túc cẩn thận tìm từ, cái gì mà 'người văn nhã', 'chuyện giang hồ', cứ như chuyện gì lớn lắm, Ứng Hứa đứng phía sau xem kịch, thấy Lâm Đại Lực trừng mình một cái, anh nhún vai: “Tôi không phải tới đánh nhau.”
Bạch Tri Cảnh nhíu chặt mày, quay đầu nhìn Ứng Hứa một cái, vẻ mặt bi tráng, dặn dò: “Anh cách xa một chút, cẩn thận kẻo bị thương.”
Ứng Hứa thiếu chút nữa phá ra cười, banh mặt gật đầu.
Lâm Đại Lực rống lên một tiếng, mấy tên cơ bắp phía sau cũng rống theo, sau đó Bạch Tri Cảnh cũng rống lên một tiếng, Tống Bảo Bối ngơ mấy giây mới phản ứng lại, giơ cục gạch hét “A'.
Hai bên lại lao vào đánh nhau.
Trời thật sự rất nóng, Ứng Hứa đứng một bên lấy từ trong balo ra một chai nước, nhàn nhã uống hai ngụm, không hề lo lắng cho hai đứa nhóc đang bị cơ bắp bao phủ.
Lúc nãy anh đã quan sát, mấy tên cơ bắp nhìn thì đáng sợ nhưng không được linh hoạt, Bạch Tri Cảnh với Tống Bảo Bối đánh lộn mà lớn, không chịu thiệt được.
Đánh nhau một hồi, Bạch Tri Cảnh không biết bị ai đạp trúng chân, cậu đau đớn nước mắt ngay lập tức dâng lên, vừa đánh vừa chửi, Ứng Hứa nghe cậu hét lớn một tiếng 'Thiên Vương cái địa hổ', tiếp theo một bóng người mặc áo sơ mi trắng nhảy vọt lên, nắm chặt gậy bóng chày, đánh mạnh vào vai một tên cơ bắp trong đám.
Thiên vương cái địa hổ ( 天王盖地虎): Ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi “Thiên vương cái địa hổ”, Dương Tử Vinh đáp “Bảo tháp trấn hà yêu“. Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây. (Nguồn chú thích: Livejuornal)
Một lúc sau, Bạch Tri Cảnh chạy lại chỗ Ứng Hứa, khuôn mặt ướt đẫm, vừa chảy nước mắt vừa thở hồng hộc nói: “Về 0 rồi, về 0 rồi, nhanh nhanh cho em hít mấy hơi!”
Lâm Đại Lực phía sau sắc mặt tối tăm, đấm mạnh về phía sau gáy Bạch Tri Cảnh —
Ứng Hứa một tay che gáy Bạch Tri Cảnh, ấn đầu cậu lên vai mình để câụ hít tin tức tố, tay kia dễ dàng khống chế nắm đấm của Lâm Đại Lực.
“Trẻ con đánh nhau, có chừng mực thôi,“ Ứng Hứa cười, nhẹ nhàng nói, “Quá đáng quá thì không tốt đâu.”
Lâm Đại Lực vặn vẹo cánh tay, phát hiện làm thế nào cũng không tránh thoát được, cau mày mắng: “Mày.... Chết tiệt!”
Ngón tay Ứng Hứa xoay nửa vòng trên cổ tay Lâm Đại Lực, tìm đúng vị trí nhẹ nhàng ấn một cái –
Một tiếng 'rắc' nhỏ vang.
Một thân sức mạnh của Lâm Đại Lực không hiểu sao đi tong, Tống Bảo Bối nhân cơ hội đạp một phát lên đầu gối hắn, Lâm Đại Lực loạng choạng một cái nằm đo đất.
Bạch Tri Cảnh hít đủ rồi, cảm thấy cả người lại tràn đầy năng lượng, đang tính đánh thêm hiệp nữa, vừa mới xoay người đã thấy lâm Đại Lực đang nằm trên mặt đất.
“Sao vậy? Đầu hàng?”
Ứng Hứa chỉ Tống Bảo Bối: “Đại Bảo đá.”
“Giỏi lắm Tống Đại Bảo!” Bạch Tri Cảnh vẻ mặt không thể tin nổi, “Mày giấu bài sâu đấy! Luyện tập như thế nào vậy!'
Tống Bảo Bối cũng không biết mình mơ màng làm sao mà chỉ dùng một chân đã giải quyết xong tên cơ bắp này, cậu ngây ngô cười nói: “Không có, thuận chân mà thôi.”
- --
Hết chương 2