Editor: Nguyetmai
“A lô, ba! A lô?” Điềm Tâm còn định nói gì đó nhưng đầu bên kia đã cúp máy rồi!
Chuyện gì đây? Bây giờ Điềm Tâm đang hết sức nghi ngờ liệu mình có phải con ruột của ba mẹ hay không? Nếu không thì tại sao ba mẹ lại ném cô cho một “người xa lạ” như vậy được chứ?
“Điềm Tâm à, bây giờ cháu đã yên tâm rồi chứ?” Trì Nghiêm cười híp mắt nhìn Điềm Tâm.
Cô rầu rĩ trả điện thoại lại cho ông.
Ba mẹ thật sự phải đi du lịch nửa năm sao? Vậy nửa năm tới… cô phải ở lại đây ư?
Nghĩ đến đây, Điềm Tâm ngước mắt lên quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đúng lúc này, một chàng trai đi xuống cầu thang xoắn, thờ ơ lấy một chai Coca từ tủ lạnh.
“Nguyên Dã, con qua đây.”
Trì Nguyên Dã uống một ngụm coca, hờ hững quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Điềm Tâm đang ngồi cạnh Trì Nghiêm, cậu tức khắc phun vèo coca ra.
“Con nhóc tiểu học? Tại sao cô lại ở nhà tôi?” Trì Nguyên Dã lau nước coca trên mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Điềm Tâm.
Điềm Tâm cũng lập tức xù lông, nhảy dựng lên: “Đây là nhà cậu á?”
A a a a, có lầm hay không vậy? Ba mẹ gửi cô ở nhờ chỗ nào chẳng được, sao lại đẩy cô đến ở nhà của tên ác ma này?
“Con nhóc tiểu học, tôi cảnh cáo cô, ở đây không chào đón cô. Cô mau cút đi cho tôi.” Trì Nguyên Dã hừ lạnh, hếch cằm lên nhìn Điềm Tâm khinh thường.
“Cậu…” Điềm Tâm tức giận giậm chân. Sao người này lại độc mồm độc miệng như vậy chứ? Chẳng để lại chút thể diện nào cho cô cả.
Cô chả đời nào muốn ở đây!
Điềm Tâm hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Trì Nghiêm: “Chú Trì, cậu ấy đã nói như vậy thì xem ra cháu thật sự không thể ở lại đây rồi. Cảm ơn ý tốt của chú, cháu đi đây ạ!”
“Ấy, Điềm Tâm, cháu đừng giận.” Trì Nghiêm gọi Điềm Tâm lại, sau đó tức giận mắng Trì Nguyên Dã: “Thằng ranh con, mày đang nói bậy bạ gì thế? Điềm Tâm là vị khách rất quan trọng của nhà mình đấy! Sau này phải sống chung với con bé cho tốt, không được bắt nạt con bé.”
Trì Nguyên Dã khinh thường hừ lạnh, khoanh tay liếc xéo Điềm Tâm.
“Điềm Tâm à… Cháu đừng chấp nhặt với cái thằng Nguyên Dã hư hỏng này. Chú Trì đã hứa với ba mẹ cháu rồi, đừng để chú phải khó xử, được không?”
Điềm Tâm mím môi, quay đầu lại nhìn chú Trì gần gũi đôn hậu, thoáng chốc mềm lòng.
“Này, thằng ranh con, dẫn Điềm Tâm đi xem phòng của con bé đi, ở tầng hai, cạnh phòng mày đấy!” Trì Nghiêm sai bảo Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã lừ mắt với Điềm Tâm: “Tự cô ta không có chân sao? Thích thì tự đi mà xem, con không rảnh!”
Nói rồi, cậu bực bội ném chai coca vào thùng rác, bỏ đi thẳng không thèm ngoảnh đầu lại.
Trì Nghiêm thở dài: “Thằng hư hỏng này, càng lớn càng khó bảo. Thế này đi, Điềm Tâm, chú dẫn cháu đi xem. Đi nào!”
Không còn cách nào khác, Điềm Tâm đành đi theo ông. Cô nghĩ ngợi rồi hỏi dò: “Chú ơi, cháu có thể không ở cạnh phòng tên ác ma… à không, ý cháu là Trì Nguyên Dã không ạ? Có thể xếp cho cháu ở phòng cách cậu ấy xa nhất được không?
Cho dù là bắt cô ở gác xép cũng được, chỉ cần tránh xa Trì Nguyên Dã thì cô còn cầu mà chẳng được ấy!
Trì Nghiêm mỉm cười: “Điềm Tâm à, vẫn đang giận Nguyên Dã sao? Cháu đừng thấy nó hung hãn, bất lịch sự mà lầm, thật ra con người nó tình cảm lắm!”
Vậy sao? Sao cô lại không nhìn ra nhỉ?
Trì Nguyên Dã tình cảm á? Rõ ràng cậu chính là một tên ác ma thì có!