Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm đi theo Trì Nghiêm lên căn phòng ở tầng hai, một con mèo Hello Kitty đáng yêu được treo trên cánh cửa phòng màu trắng làm từ gỗ đào.
Cô cực kì thích con mèo hoạt hình không có miệng này, vui sướng hét lên chạy đến.
“Điềm Tâm thích Hello Kitty lắm à?” Trì Nghiêm nhìn Điềm Tâm với vẻ yêu thương.
“Dạ vâng thưa chú Trì, đây là nhân vật hoạt hình mà cháu thích nhất ạ.” Lạc Điềm Tâm cười rực rỡ, nói xong còn duỗi ngón trỏ ra chọc vào mèo bông.
Thấy Điềm Tâm cười vui vẻ như vậy, Trì Nghiêm cất giọng thần bí: “Vậy cháu vào xem đi.”
Lạc Điềm Tâm khó hiểu nghiêng đầu, nhưng vẫn nghe lời mở cánh cửa trước mặt ra.
Cánh cửa vừa được đẩy ra, Lạc Điềm Tâm lập tức đứng ngây người.
Giường công chúa, chăn ga Hello Kitty, rèm cửa Hello Kitty, bàn trang điểm Hello Kitty…
Mặt tường được sơn màu hồng, sàn gỗ man mát. Điềm Tâm mê mẩn bước vào, rồi đứng sững sờ không sao khép miệng được.
Ai véo cô một cái đi?
Cô đã tới thiên đường Hello Kitty rồi sao?
Không phải cô đang nằm mơ đấy chứ?
Thật đáng yêu. Căn phòng này thật đáng yêu!
Trì Nghiêm cười tủm tỉm, đi theo sau: “Thế nào, thích không? Đây là quà chú tặng cháu đấy, sau này cháu sẽ ở phòng này.”
Điềm Tâm miệng nhanh hơn não, gật đầu không cần nghĩ ngợi: “Thích, cực kì thích ạ, cảm ơn chú!”
Trì Nghiêm vuốt đầu Điềm Tâm: “Sắp tới giờ ăn trưa rồi, cháu cứ ở đây nghỉ ngơi một lát đi.”
“Vâng.” Điềm Tâm đáp bằng giọng ngọt ngào.
Đợi Trì Nghiêm rời đi, Điềm Tâm vui vẻ nhảy nhót trên giường, cẩn thận nhìn ngắm căn phòng, càng nhìn càng thích.
…
Chớp mắt đã đến trưa, Trì Nghiêm tới gọi Điềm Tâm xuống ăn. Cô thưa vâng, sửa soạn lại rồi ra khỏi phòng.
Ai ngờ vừa ra ngoài đã gặp ngay Trì Nguyên Dã cũng vừa ra khỏi phòng.
Thấy Điềm Tâm đi ra từ phòng bên cạnh, cậu cất lời với vẻ chán ghét: “Này, cô đúng là mặt dày thật đấy. Vậy mà lại tùy tiện ở nhà của người khác.”
Điềm Tâm trừng mắt với anh: “Tôi cũng bị ép vào thế bị động đón nhận thôi, được chứ? Nếu được lựa chọn thì tôi thà ngủ ở đầu đường chứ cũng không muốn sống chung dưới một mái nhà với cậu đâu!”
“Ồ? Vậy sao?” Trì Nguyên Dã bỗng khoanh tay, khuôn mặt tuấn tú kề đến trước mặt Điềm Tâm, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa như có như không: “Vậy vừa rồi ai đã nhảy rầm rầm trong phòng, phấn khích đến mức suýt nữa nhảy đến sập cả sàn nhà, không phải cô sao?”
Mặt Điềm Tâm tức thì đỏ bừng. Sao… sao… sao… sao… sao… cậu ta lại biết thế?
A a a a, thật là mất mặt chết đi được. Thế nhưng… nhìn thấy cả căn phòng toàn là mèo Hello Kitty, cô lại quá đỗi phấn khích!
“Ai cần cậu lo! Tôi tập thể dục không được sao?” Điềm Tâm phẫn nộ trừng mắt với cậu.
“Với dáng người của cô thì nên cố gắng rèn luyện vào!” Trì Nguyên Dã cười lạnh.
“Cậu…” Điềm Tâm bị cậu chẹn họng.
Trì Nguyên Dã bỗng khẽ cúi người xuống, chống một tay lên tường, nhốt Điềm Tâm trong lòng. Gương mặt ngang tàng đầy vẻ cảnh cáo: “Hừ, con nhóc tiểu học, cô đừng vui mừng quá sớm. Tôi sẽ cho cô biết, vào nhà của tôi chính là khởi đầu cơn ác mộng của cô. Chúng ta sẽ từ từ tính sổ, cứ chờ xem.”