Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã cầm chocolate lên, xé giấy gói rồi lấy một viên đưa vào miệng.
Đóng cốp sau lại, Trì Nguyên Dã vừa tao nhã nhấm nháp, vừa mở cửa xe ra ngồi xuống.
Điềm Tâm đang cúi đầu cài dây an toàn, vừa mới ngẩng đầu liền thấy Trì Nguyên Dã đang ung dung thưởng thức chocolate.
“Ừm, mùi vị không tệ.” Trì Nguyên Dã trao cho Điềm Tâm ánh mắt tán thưởng.
Khoan, chocolate? Vừa rồi cô có mua chocolate sao?
Hai mắt Điềm Tâm trợn to, chỉ vào chocolate trong tay cậu, “Anh anh anh, anh lấy ở đâu đấy?”
“Cốp sau.” Trì Nguyên Dã tỏ vẻ anh đã hiểu rồi, em đừng có xấu hổ làm gì.
Điềm Tâm hoá đá, đoạt lấy chocolate đã “bị bóc ra”, khóc không ra nước mắt, “Ai bảo anh ăn?”
“Không thì em định cho ai ăn?” Ánh mắt Trì Nguyên Dã toát ra hơi thở nguy hiểm.
“Anh hai của em ơi, đây là chocolate nữ sinh Tô Tình Không ở lớp bên cạnh nhờ em đưa cho Dạ, sao anh có thể ăn chứ!!” Điềm Tâm phát điên.
Trì Nguyên Dã ngẩn người, “Đây không phải em làm?”
“Sao có thể là em được!”
Gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã có chút khó coi, “Không phải của em tặng anh?”
“Là Tô Tình Không nhờ em đưa cho Kim Thánh Dạ, hiểu không? Chocolate này là do Tô Tình Không tự làm, anh...”
Còn chưa nói hết câu, Trì Nguyên Dã bỗng chửi thầm một tiếng, ném chocolate đi, rồi xoay người cầm chai nước suối uống một ngụm, ghét bỏ nói, “Thảo nào sao chocolate này khó ăn như vậy, thế mà không phải của em làm, lấy đi lấy đi!”
“...” Mới vừa rồi còn khen ngon, vừa nghe không phải Điềm Tâm làm liền lật mặt, có cần đổi sắc mặt nhanh vậy không.
Điềm Tâm đau khổ, “Làm sao bây giờ? Em không có số liên lạc của Tô Tình Không, phải gọi điện giải thích với cậu ấy chứ? Trì Nguyên Dã, anh có biết Tô Tình Không không? Có cách liên lạc của cậu ấy không?”
Vẻ mặt thúi của Trì Nguyên Dã bắt đầu xụ xuống, “Anh có cái đầu cô ta ấy.”
Ngoài con nhóc tiểu học này ra cậu không có bất cứ hứng thú với nữ sinh nào khác, vậy thì lấy đâu ra cách liên lạc của cô ta?
... Đã gây hoạ còn ra vẻ “cây ngay không sợ chết đứng”!
Xe chạy như bay trên đường về trang viên Đế Quốc, Điềm Tâm lấy bức thư tình ra, lẩm bẩm mở miệng, “Bất kể thế nào, hay là cứ đưa thư tình cho Dạ trước đã.”
Biệt thự nhà họ Kim.
Kim Thánh Dạ đang mặc một bộ đồ ở nhà, kinh ngạc nhìn Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã đứng trước cửa.
“Sao hai người lại đến đây?”
Trì Nguyên Dã buồn chán vòng tay sau gáy, cà lơ phất phơ vào ngồi xuống ghế salon, “Cậu hỏi cô ấy đi.”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói!” Điềm Tâm trừng mắt với Trì Nguyên Dã, ngại ngùng lấy thư tình ra khỏi ba lô, “Dạ, Tô Tình Không học lớp B cạnh lớp em, anh nhớ không?”
Kim Thánh Dạ đáp, “Ừ, sao vậy?”
“Đây là thứ cô ấy nhờ em chuyển cho anh, vốn còn có một hộp chocolate nữa, nhưng bị Trì Nguyên Dã ăn nhầm mất rồi, còn nữa... Tô Tình Không nói cô ấy rất thích anh, mong anh đọc lá thư này xong sẽ cho cô ấy một câu trả lời.”
Điềm Tâm ngoan ngoãn thuật lại cho Kim Thánh Dạ nghe toàn bộ lời mà Tô Tình Không đã nhờ mình.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt ôn hoà của Kim Thánh Dạ đều đặt lên gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm. Nghe xong, cậu rũ mắt nhìn lá thư màu hồng trong tay.
Cậu trầm giọng lặp lại, “Tô Tình Không...”