Editor: Nguyetmai
Kim Thánh Dạ nâng mắt, đường nét trên gương mặt vô cùng dịu dàng, “Điềm Tâm, hãy thay anh cảm ơn ý tốt của cô ấy, nhờ em nói với cô ấy, bây giờ anh vẫn chưa có ý định này, rất xin lỗi.”
“Anh không cần đọc thư đã sao?” Điềm Tâm chỉ lá thư màu hồng đó.
Kim Thánh Dạ lại cười một tiếng, “Không cần, có đọc cũng không thay đổi được gì.”
Trì Nguyên Dã ngồi bên cạnh nhàm chán ngáp ngủ, “Được rồi, bây giờ về được chưa?”
“Ừ, muộn lắm rồi, hai người mau về nghỉ ngơi đi.” Kim Thánh Dạ vừa nói vừa nhìn đồng hồ treo tường, “Sắp 12 giờ rồi.”
Ơ, đã muộn thế rồi ư.
Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã không ở lại lâu, sau khi chuyển thư cho Kim Thánh Dạ thì rời đi.
Xe đi về biệt thự nhà họ Trì.
“Ngày mai phải nói với Tô Tình Không thế nào đây.” Điềm Tâm chống tay vào cửa sổ xe.
Trì Nguyên Dã cười lạnh, “Nên nói gì thì nói cái ấy, có gì mà phải rối rắm.”
Tên ác ma chỉ mình là nhất này, đã ăn chocolate của người ta mà chẳng có chút giác ngộ nào cả.
Điềm Tâm im lặng bĩu môi, lười tranh cãi với cậu, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô thật sự quá mệt mỏi, kết hợp với nhạc Blues ở trong xe, cô nghiêng đầu, dựa vào thành ghế ngủ mất.
Sau khi dừng xe, Trì Nguyên Dã mới phát hiện Điềm Tâm đã khoanh tay ngủ, ánh đèn nhàn nhạt trong xe chiếu xuống, phủ lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, trông thật là đẹp.
Cậu nâng tay chống cằm, nhìn Điềm Tâm ngủ đến quên cả chớp mắt, ánh mắt sâu xa.
Con nhóc tiểu học của cậu thật đáng yêu, đúng là càng nhìn càng thuận mắt.
Trì Nguyên Dã hài lòng cong môi, đưa tay bóp cánh mũi xinh xắn của Điềm Tâm.
Điềm Tâm khẽ cau mày, bất mãn lẩm bẩm gì đó rồi huơ huơ tay.
Trì Nguyên Dã nở nụ cười điên đảo chúng sinh. Đột nhiên cảm thấy nếu thời gian ngừng lại vào giờ phút này, xem ra cũng không tệ.
*___*___*
Hôm sau.
Điềm Tâm tỉnh lại thì thấy mình đang ngủ trên giường, áo khoác được cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo hai dây mờ ám!
Kỳ lạ, hôm qua mình về phòng kiểu gì nhỉ, sao không có chút ấn tượng nào?
Điềm Tâm chống tay ngồi dậy, cào cào mái tóc rối bời của mình.
Tiểu Dã ngủ ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, nó vươn vai rồi lập tức nhảy vào trong ngực Điềm Tâm.
Điềm Tâm ngẩn người nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên chăn, trong đầu còn đang ngẫm nghĩ tối qua mình rửa mặt thế nào, thay quần áo ngủ ra sao.
“Mới sáng ra mà em đã mộng xuân rồi à?” Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Điềm Tâm vội hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn, trông thấy Trì Nguyên Dã cà lơ phất phơ khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào khung cửa.
“Anh vào bằng cách nào?” Điềm Tâm kêu lên.
Giọng điệu của Trì Nguyên Dã phách lối không ai bì nổi, “Cả nhà họ Trì này đều là của anh, theo em thì anh vào kiểu gì?”
Điềm Tâm đen mặt.
“Tỉnh ngủ rồi thì nhanh rửa mặt xuống lầu.” Trì Nguyên Dã đứng thẳng người, xoay người định đi.
“Này, khoan đã.” Điềm Tâm gọi cậu lại.
“Chuyện gì?”
“Hôm qua em ngủ trên xe à?”
“Nói thừa, ngủ như heo chết ấy.” Trì Nguyên Dã độc miệng nói.
(#‵′) Đệch, Điềm Tâm nổi giận, “Vậy em về phòng kiểu gì, là ai cởi áo khoác cho em?”
Khoé miệng Trì Nguyên Dã cong lên, ánh mắt nóng bỏng mà mập mờ, “Bổn thiếu gia bế em lên, còn áo khoác của em thì...”
Nói đến đây, Trì Nguyên Dã hơi dừng lại, liếc mắt nhìn chiếc áo khoác bị ném xuống đất.
Mặt Điềm Tâm đỏ bừng, cầm gối đập về phía Trì Nguyên Dã, “Lưu manh!”