Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã dễ dàng tránh thoát, tiếp tục đả kích Điềm Tâm, “Đúng là con nhóc tiểu học, dáng người đúng là như cái màn hình phẳng.”
“Trì Nguyên Dã!” Điềm Tâm tức giận xốc chăn lên, bước chân trần xông đến, tung chiêu Phật Sơn Vô Ảnh Cước về phía Trì Nguyên Dã.
(*) Phật Sơn Vô Ảnh Cước là một thế võ.
Lần này Trì Nguyên Dã lại không hề né tránh, khoé miệng cậu cong lên, để mặc cho Điềm Tâm hành hạ mình. Cậu rũ mắt, nhưng ngay một giây tiếp theo, liền giật mình đứng tại chỗ.
Lúc này bắp đùi trắng nõn của Điềm Tâm lộ ra, bên trên là áo hai dây, bên dưới chỉ mặc mỗi một cái quần lót gấu hồng, chỉ mỗi thế thôi!
Hiện giờ cô đu trên người Trì Nguyên Dã như một con gấu koala, bên dưới của hai người thân mật không khoảng cách.
Trì Nguyên Dã đứng thẳng người, gương mặt anh tuấn xẹt qua vẻ mất tự nhiên, hương thơm thoang thoảng trên người Điềm Tâm cứ quanh quẩn cạnh cậu.
Cảnh tượng dừng lại ba giây.
“Á… “ Điềm Tâm nhắm mắt thét chói tai.
Cô lộ sạch, cứ vậy mà lộ sạch cả rồi!
Trì Nguyên Dã cười gian xảo, “Con nhóc tiểu học, em đây là đang ám chỉ anh làm gì?”
Ám chỉ cái đầu nhà anh ấy!
Điềm Tâm xấu hổ bịt mắt mình, ngón chân cũng co lại, “Anh, anh nhắm mắt vào, không được nhìn!”
Tư thế này, chẳng khác nào tự lừa mình dối người cả.
Trì Nguyên Dã cất giọng, “Hừ, em là của anh, cả người em từ trên xuống dưới đều là của anh, có gì mà phải xấu hổ?”
Nói thì nói vậy, nhưng trên mặt Trì đại thiếu gia vẫn hơi ửng đỏ, cậu nhanh chóng quay mặt đi, không nhìn Điềm Tâm nữa, hai tay đút túi, lạnh lùng mở miệng, “Anh xuống lầu chờ em, em nhanh lên chút!”
Sau khi Trì Nguyên Dã rời đi, lúc này Điềm Tâm mới buông tay, cúi đầu nhìn bắp đùi trơ trụi của mình, vô lực dựa vào tường, dùng trán đập vào mặt tường.
Á… cô không sống nổi mất!
Tắm xong, Điềm Tâm chậm chạp đi xuống tầng một, thấy Trì Nguyên Dã đang tao nhã ngồi đọc báo uống cà phê.
Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua cửa kính thật to, mạ lên người cậu một lớp vàng nhạt, chói mắt giống như một vị vua ngồi ở trên cao.
Hãy quên sạch chuyện vừa rồi đi, mày có thể làm được!
Điềm Tâm siết chặt nắm đấm, tự cổ vũ mình rồi bước tới, kéo chiếc ghế đối diện Trì Nguyên Dã ra ngồi xuống.
Trì Nguyên Dã nâng đôi mắt đen như mực, quét một lượt khắp người Điềm Tâm, nói, “Bánh bao nhỏ.”
Phụt…
Điềm Tâm vừa mới uống một ngụm sữa bò, cứ thế phun hết ra ngoài, “Khụ khụ...”
“Chết tiệt, con nhóc tiểu học, sao em không bị sặc chết luôn đi?” Trì Nguyên Dã vứt báo đứng dậy, giận dữ trừng mắt với Điềm Tâm, nhưng bàn tay lại hết sức nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
Điềm Tâm đã ghi thù rồi, cô không thèm nhận cái ơn này của cậu đâu, ai bảo cậu dám cười cô là bánh bao nhỏ chứ.
Điềm Tâm thở phì phì đẩy cậu ra, “Anh đi đi! Cách xa em một chút!”
“Em bảo anh cách xa là anh phải cách xa? Thế chẳng phải mất mặt lắm sao?” Trì Nguyên Dã nói xong, lại bá đạo ấn Điềm Tâm vào trong ngực mình.
Hừ, Điềm Tâm trợn trắng mắt, không nhìn Trì Nguyên Dã nữa mà cầm một miếng bánh mỳ nướng cho vào miệng.
Cô nghĩ đến lịch trình ngày hôm nay, trước là đến bệnh viện thăm Lăng Dĩ Sóc trước, đến chiều thì chuẩn bị ra sân bay đón ba mẹ về.
Đúng rồi, còn phải giải thích với Tô Tình Không chuyện chocolate, và truyền lại lời của Kim Thánh Dạ cho cô ấy nữa.
Xem ra hôm nay khá là bận đây.
Điềm Tâm vừa nhai bánh mỳ nướng, vừa suy nghĩ lung tung.