Editor: Nguyetmai
“Cốc cốc...”
Bên trong không ai trả lời.
“Trì Nguyên Dã, cậu mở cửa ra cho tôi. Tôi có việc nói với cậu!” Điềm Tâm tức giận đạp cửa.
“Điềm Tâm, cháu tìm Nguyên Dã à?” Trì Minh Mỹ bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, vui vẻ hỏi Điềm Tâm.
Ôi mẹ ơi, dì Trì lên đây từ lúc nào vậy?
Điềm Tâm lập tức đứng thẳng lưng, rút chân lại, xấu hổ cười: “Dì… dì Trì.”
“Bây giờ Nguyên Dã không có ở trong phòng đâu, nó vừa đi ra ngoài rồi.”
“À...vậy ạ?” Điềm Tâm xấu hổ trả lời.
Hu hu hu, biết vậy thì cô đã chẳng đạp cửa rồi. Hành xử thô lỗ trước mặt người lớn như vậy thật đúng mất hình tượng thục nữ của mình quá.
“Tiểu Điềm Tâm, bây giờ cháu có rảnh không? Dì muốn tâm sự với cháu, nói chuyện đời ấy mà.” Trì Minh Mỹ nói xong còn nháy mắt với Điềm Tâm.
Vã cả mồ hôi...
Điềm Tâm không có lý do gì để từ chối: “Được ạ...”
Hai người về phòng Điềm Tâm, ngồi trên ghế sofa. Bà Trì Minh Mỹ vuốt tóc cô: “Bảo bối, vừa rồi dì nói chuyện điện thoại với ba mẹ cháu. Họ bảo cảm xúc của cháu bây giờ không được tốt lắm. Nói dì nghe xem, cháu sao thế? Có phải thằng nhóc Nguyên Dã kia chọc giận cháu không?”
Nhắc tới Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm lập tức nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi của cậu: “Lạc Điềm Tâm, nói cho cùng cô cũng chỉ là một vị khách trong nhà chúng tôi thôi. Tôi sẽ không thừa nhận sự tồn tại của cô, càng không cưới cô!”
Đúng là đồ khó ưa!
Điềm Tâm phồng má: “Dì, cháu biết chú dì và ba mẹ cháu đều muốn tác thành cho cháu với Trì Nguyên Dã. Nhưng chúng cháu thật sự không có kết quả gì đâu! Tên nhãi ranh đó đích thị là đồ ác ma. Dì không biết cậu ta độc mồm độc miệng thế nào đâu.”
Ánh mắt bà Trình Minh Mỹ thoáng buồn bã.
Điềm Tâm còn định mắng mỏ Trì Nguyên Dã thêm vài câu, nhưng liếc sang thấy dáng vẻ này của dì Trì thì liền nghẹn lời ngay lập tức: “Dì Trì, cháu xin lỗi...”
Nói thế nào thì Trì Nguyên Dã cũng là con ruột của dì Trì, sao cô lại bộc tuệch bộc toạc nói xấu Trì Nguyên Dã như vậy chứ? Tội lỗi quá đi mất!
“Điềm Tâm này, cháu đừng trách Nguyên Dã, rất nhiều chuyện đều có lý do của nó.” Trì Minh Mỹ thở dài, vẻ mặt nặng nề.
Điềm Tâm thắc mắc nghiêng đầu.
“Chắc cháu ngạc nhiên lắm. Vì sao tính tình của Nguyên Dã lại gắt gỏng, vì sao nó lại lạnh nhạt với dì và chú Trì của cháu như vậy nhỉ?”
Điềm Tâm chớp mắt: “Vì sao ạ?”
Chẳng lẽ không phải vì bản thân cậu ta là một tên ác ma không lễ phép sao?
“Thật ra, vốn dĩ Nguyên Da còn có anh trai nữa.” Bà Trì Minh Mỹ nói xong, ánh mắt lại trở nên xa xăm, tựa như bà đang nhớ lại chuyện từ mấy chục năm về trước.
“Anh trai ấy ạ?” Điềm Tâm ngẩn tò te.
Trì Nguyên Dã còn có anh trai ư?
Anh ruột á?
Vậy sao trước giờ cô vẫn chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói về người anh đó chứ?
“Đúng vậy. Nó tên là Trì Nguyên Trạch, là con trai cả của dì, anh ruột của Nguyên Dã.”
“Vậy... bây giờ anh ấy đang ở đâu ạ?”
Bà Trì Minh Mỹ cười chua chát, chỉ tay lên trời.
Điềm Tâm kinh ngạc sững người.
Ý của dì Trì là Trì Nguyên Trạch... đã mất rồi ư?
“Dì, cháu hơi loạn rồi...” Điềm Tâm chớp mắt, ánh mắt lộ vẻ mù mờ.