Editor: Nguyetmai
“Bởi vì lúc còn trẻ, ông nội Nguyên Dã đã từng là đại ca trong tổ chức xã hội đen nổi tiếng khắp thành phố A. Dù sau này, ông đã rời khỏi tổ chức, bắt đầu kinh doanh công ty đàng hoàng, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ vì đã từng đắc tội với rất nhiều người. Mãi đến lúc Nguyên Trạch và Nguyên Dã được sinh ra, để hai đứa bé có thể lớn lên một cách lành mạnh, năm Nguyên Dã sáu tuổi, chú dì buộc phải dứt ruột đưa hai đứa sang Anh, giao cho quản gia biệt thự ở nước Anh nuôi nấng...
Nguyên Trạch lớn hơn Nguyên Dã ba tuổi. Vào dịp nghỉ hè năm nó mười tám tuổi, khó khăn lắm chú Trì của cháu mới có thể dứt ra để đến nước Anh thăm hai đứa nó. Nguyên Trạch rất vui, tự lái xe đến sân bay đón bọn dì rồi gặp tai nạn giao thông trên đường, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này...” Nói đến đây, giọng bà Trì Minh Mỹ đã hơi nghẹn ngào, khóe mắt ngân ngấn nước.
Điềm Tâm đứng sững như trời trồng, trợn to mắt, không thể tưởng tượng được.
Có cần bi thảm vậy không…
Anh trai Trì Nguyên Dã qua đời vào năm anh ấy mười tám tuổi, còn Trì Nguyên Dã mười lăm tuổi!
“Dì, dì đừng như vậy...” Điềm Tâm nhìn gương mặt nước mắt lưng tròng của Trì Minh Mỹ, sống mũi cũng cay cay theo.
Hu hu, cô không bao giờ chịu được những câu chuyện buồn thương thế này.
“Điềm Tâm, dì không sao. Đã qua nhiều năm trôi qua, dì cũng đã chấp nhận sự thật này rồi.” Dứt lời, bà Trì Minh Mỹ lại lau nước mắt rồi mới nói tiếp: “Cũng vì chuyện của Nguyên Trạch nên Nguyên Dã vẫn oán trách chú và dì. Nó vẫn cho rằng, nếu không vì chú dì thì Nguyên Trạch đã chẳng mất. Mấy năm trước, chú dì mải mê lo công việc, không quan tâm cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của hai đứa nó, nên nhiều năm ở nước ngoài vẫn là hai anh em Nguyên Trạch và Nguyên Dã sống nương tựa vào nhau. Sau khi Nguyên Trạch Qua đời, Nguyên Dã đã hoàn toàn thay đổi. Nó không còn nói năng bất cứ điều gì với chú dì nữa, luôn lạnh lùng khi nhìn chú và dì. Nhưng suy cho cùng cũng là do dì và chú Trì của cháu có lỗi với nó, có lỗi với Nguyên Trạch. Đã bao nhiêu năm rồi, gia đình dì chưa từng được ăn bữa cơm đoàn viên với nhau...”
Điềm Tâm cũng bị xúc động lây, lau nước mắt.
Thì ra là thế! Cuối cùng cô cũng đã hiểu Trì Nguyên Dã quát cô rằng “cô chẳng hiểu gì cả” là có ý gì.
Suy cho cùng, nội tâm Trì Nguyên Dã từ nhỏ vẫn luôn bất an nhỉ?
Không nhận được sự quan tâm bình thường từ ba mẹ, từ nhỏ vẫn luôn sống với anh trai ở một đất nước xa lạ.
Đến cuối cùng, ngay cả anh trai cũng mãi mãi rời xa cậu.
Hic, Trì Nguyên Dã thật đáng thương.
Điềm Tâm càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng òa khóc.
“Thôi được rồi, được rồi, đừng khóc mà.” Bà Trì Minh Mỹ ôm lấy Điềm Tâm, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Bây giờ cháu đã hiểu chưa, Điềm Tâm? Hứa với dì, đừng giận Nguyên Dã nữa nhé?”
Điềm Tâm nức nở, lập tức đồng ý không hề chần chừ: “Vâng, vâng ạ...”
“Tiểu Điềm Tâm tuyệt lắm. Dì xem trọng cháu.” Bà Trì Minh Mỹ lau nước mắt, cười vui.
...
Sau khi dì Trì đi ra ngoài, cảm xúc của Điềm Tâm vẫn thổn thức mãi.
Cô vẫn cho rằng Trì Nguyên Dã là một tên ác ma điển hình.
Nhưng cô lại chưa từng ngờ rằng sau lưng ác ma lại giấu một câu chuyện buồn đến vậy.
Điềm Tâm cắn môi, đi ra ban công phòng mình, nhìn sang phòng Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã vẫn chưa về sao? Cậu ấy đi đâu nhỉ?
Điềm Tâm lại dời mắt nhìn về phía xa.
Tà dương đã lặn xuống phía Tây, gần biệt thự có một hồ nhân tạo. Dưới ánh hoàng hôn, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, lấp lánh tựa một viên đá quý.
Chờ đã, dáng người thon dài, cao ráo đứng cạnh hồ trông có vẻ cô đơn kia hình như là…
Trì Nguyên Dã?