Editor: Nguyetmai
Cô phải làm rõ chuyện gì?
Điềm Tâm ôm một bụng nghi ngờ, đang muốn cất tiếng hỏi thì Trì Nguyên Dã đã bám theo sau.
“Lạc Điềm Tâm, em dám vứt anh chạy? Anh thấy lá gan của em ngày càng lớn rồi đấy.” Trì Nguyên Dã đen mặt đi tới.
Lăng Dĩ Sóc không nhìn Điềm Tâm nữa, ngồi trong xe mắt nhìn thẳng về phía trước, “Lời cảm ơn của cô, tôi nhận.”
Dứt lời, cửa kính xe liền chậm rãi nâng lên.
“Lăng Dĩ Sóc, tuy tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng tôi nhớ món ân tình này, coi như Trì Nguyên Dã tôi nợ cậu.” Trì Nguyên Dã đột nhiên mở miệng.
Cửa kính xe đang nâng lên bỗng dừng lại một giây, Lăng Dĩ Sóc không nói gì cả, mãi đến khi cửa kính xe hoàn toàn che kín sườn mặt của cậu ta.
Lincoln tăng tốc rời đi.
Tầm mắt Điềm Tâm đuổi theo chiếc Lincoln đang đi ngày một xa, trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến lời mà Lăng Dĩ Sóc nói vừa rồi.
“Nhìn cái gì nữa, người ta đã đi rồi.” Trì Nguyên Dã chắn trước mặt Điềm Tâm.
Điềm Tâm liếc cậu, hít sâu một hơi rồi xoay người đi ra bãi đậu xe, “Được rồi, nhanh đến trường thôi không muộn mất.”
Ngồi vào chiếc Lamborghini của Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm chợt nhìn chằm chằm vào cậu.
“Ánh mắt này của em là thế nào?” Trì Nguyên Dã đánh vô lăng thật ngầu, liếc nhìn Điềm Tâm.
Điềm Tâm không nói gì, tiếp tục nhìn cậu chằm chằm.
Vốn chỉ muốn nhìn Trì Nguyên Dã, ngẫm nghĩ những lời mà Lăng Dĩ Sóc vừa mới nói, ai ngờ vừa nhìn liền không kìm được mà bị Trì Nguyên Dã mê hoặc.
Cậu thật sự rất đẹp trai, gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, sắc nét, giống như một vị Bá tước của quý tộc nước Anh, mỗi đường nét đều là kiệt tác của Thượng Đế.
Trên người cậu có một loại khí chất Vương giả bẩm sinh, dù chỉ lười biếng tuỳ ý điều khiển vô lăng, nhưng cũng rất đẹp mắt.
Đôi mắt đen của Trì Nguyên Dã khẽ động, một lần nữa nhìn về phía Điềm Tâm, phát hiện cô đang nhìn mình chằm chằm.
Lần đầu tiên bị con nhóc tiểu học này nhìn bằng ánh mắt như vậy, Trì Nguyên Dã thấy tim đập rộn lên.
Chết tiệt.
Cậu rủa thầm một câu, nâng tay chỉnh lại gương chiếu hậu, ngước mắt nhìn mình trong gương.
Trên mặt cậu đâu có bị dính cái gì.
Trì Nguyên Dã thu hồi tầm mắt, “tập trung” lái xe.
Điềm Tâm thì vẫn còn ngó Trì Nguyên Dã.
“Lạc Điềm Tâm, không cho phép nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt này, anh sẽ phân tâm!” Trì Nguyên Dã ngang ngược ra lệnh.
“Được rồi.” Điềm Tâm định thu hồi tầm mắt.
Trì Nguyên Dã bỗng đạp mạnh phanh xe, xe thể thao phát ra tiếng phanh kít chói tai, vững vàng dừng lại.
Anh ấy muốn làm gì?
Điềm Tâm kêu lên, ai ngờ một giây tiếp theo, cả người Trì Nguyên Dã đã lấn sang, nâng cằm Điềm Tâm, cúi đầu ngậm lấy môi cô, nghiền đi nghiền lại, hung hăng cướp đoạt!
“Ưm ưm...” Điềm Tâm không hiểu sao lại bị hôn.
Sau một hồi lâu, tên thiếu gia ác ma đã ăn uống no say rồi mới hài lòng buông Điềm Tâm ra.
“Trì Nguyên Dã, anh...” Điềm Tâm che miệng mình, ánh mắt đầy vô tội.
“Hừ, đã cảnh cáo em không được phép nhìn chằm chằm anh, anh sẽ phân tâm rồi cơ mà.” Trì Nguyên Dã hừ khẽ.
“...”
Bỗng tiếng chuông điện thoại trong túi xách của Điềm Tâm dồn dập vang lên.
Điềm Tâm không kịp tính sổ với Trì Nguyên Dã, vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thử thì là một số lạ.
Cô vội nhận điện thoại, “A lô?”