Editor: Nguyetmai
“A lô? Xin hỏi cô Lạc phải không?” Giọng nói ở đầu dây bên kia truyền đến có vẻ nghiêm túc.
Mí mắt Điềm Tâm bỗng giật giật, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu.
Cô siết chặt điện thoại trong tay, “Vâng, là tôi. Xin hỏi anh là?”
“Chúng tôi ở Bệnh viện Nhân dân thành phố C, xin hỏi Lạc Thiên Minh và Chu Mỹ Kiều có phải cha mẹ cô không?”
Bệnh viện Nhân dân thành phố C?
Thành phố C là thành phố lân cận thành phố A mà Điềm Tâm đang ở, cách thành phố A khoảng 3 giờ lái xe.
Điềm Tâm vội ngồi thẳng người, căng thẳng hỏi, “Đúng vậy, ba mẹ tôi làm sao ư? Tại sao phải ở bệnh viện?”
“May quá, rốt cuộc cũng liên lạc được với người nhà của bệnh nhân. Là thế này, hôm qua trời mưa lại thêm bão tuyết, làm thành phố của tôi xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn rất lớn, bất hạnh làm sao, cha mẹ cô chính là một trong số các nạn nhân của vụ tai nạn. Cô Lạc, mời cô nhanh chóng đến bệnh viện của chúng tôi một chuyến, như vậy mới có thể phối hợp với chúng tôi về bước điều trị tiếp theo cho người bệnh.”
Tối hôm qua... tai nạn liên hoàn rất lớn ở thành phố C...
Điềm Tâm ngơ ngác mấy giây, vội siết chặt điện thoại, giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Ba… ba mẹ tôi thế nào rồi? Bọn họ có sao không?”
“Tình huống rất không lạc quan, cho đến giờ bệnh nhân vẫn hôn mê bất tỉnh, bất cứ lúc nào đều có thể nguy hiểm tới tính mạng, cô Lạc, mời cô nhanh chóng đến bệnh viện.”
Điềm Tâm lo lắng nhìn Trì Nguyên Dã, “Đến thành phố C, Trì Nguyên Dã, em phải đến thành phố C!”
Trì Nguyên Dã thấy vẻ mặt của Điềm Tâm không đúng, gương mặt tuấn tú chợt căng thẳng, “Em đừng sốt ruột, thế nào vậy? Là ai gọi điện thoại tới?”
“Vì trận bão ngày hôm qua mà ba mẹ em xảy ra tai nạn, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh ở Bệnh viện Nhân dân tại thành phố C! Phải làm sao đây, phải làm sao đây?” Đầu óc Điềm Tâm rối loạn, vừa lắc tay Trì Nguyên Dã vừa nói.
Nước mắt cô cứ thế trào ra.
Điềm Tâm đang hoang mang vô cùng.
Bác sĩ nói, cho đến giờ ba mẹ vẫn còn hôn mê.
Bác sĩ nói, tình huống không quá lạc quan, bất cứ lúc nào đều có thể nguy hiểm tới tính mạng!
Trời ơi, nên làm gì đây?
Tại sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy?
Trì Nguyên Dã thoát khỏi nguy hiểm của vụ tai nạn, nhưng ba mẹ mình lại không thoát được!
Bão, lại là bão, cô hận bão muốn chết!
Thấy Điềm Tâm khóc, Trì Nguyên Dã cũng rối loạn theo, một tay cậu chống vô lăng, một tay còn lại lau nước mắt cho Điềm Tâm, “Đừng khóc! Vậy chúng ta đến thành phố C, không cho phép em khóc nữa!”
Nói xong, Trì Nguyên Dã đạp ga, xe thể thao trắng rú lên, tăng tốc trong nháy mắt.
Quãng đường vốn đi hết 3 giờ, Trì Nguyên Dã đưa Điềm Tâm vượt không biết bao nhiêu là đèn đỏ, cuối cùng chỉ mất có nửa tiếng đã tới thành phố C.
Bệnh viện Nhân dân thành phố C.
Điềm Tâm lảo đảo xuống xe, trên đường tới đây Trì Nguyên Dã cũng đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, vừa xuống xe đã có người phụ trách đến đón cô và Trì Nguyên Dã.
“Trì thiếu, cô Lạc, mời qua bên này.”
“Bác sĩ, rốt cuộc ba mẹ tôi thế nào?” Điềm Tâm vừa bước nhanh vừa lo lắng hỏi.
“Cô Lạc, tình hình của ba mẹ cô, nói thật là rất không lạc quan, không chỉ ba mẹ cô mà hôm qua ở thành phố C bọn tôi, do ảnh hưởng của cơn bão mà xảy ra rất nhiều tai nạn xe cộ, thương vong cực kỳ nghiêm trọng...”
“Cái gì gọi là tình huống rất không lạc quan?” Trì Nguyên Dã nhíu mày, hết sức bất mãn, giọng nói có chút ngông cuồng, “Không lạc quan thì các người cũng phải biến thành lạc quan cho tôi, nếu không tôi cho cả tập thể này thất nghiệp hết!”