Editor: Nguyetmai
“Nhưng, em…”
“Vào xem một chút đi, không làm cũng chẳng sao đâu.” Anh chủ đẹp trai nhiệt tình mời Điềm Tâm vào.
Được rồi, vậy thì vào xem qua cũng được.
Điềm Tâm mấp máy môi, quan sát vật trang trí chung quanh.
Anh chủ đẹp trai cười híp mắt nhìn Điềm Tâm, “Để anh đoán xem, chắc chắn em chọn quà cho bạn trai đúng không? Nếu vậy thì chiếc nhẫn này là thích hợp nhất đó, có thể khắc tên của hai người hoặc chữ viết mang ý nghĩa riêng ở bên trong nhẫn!”
Thật là xịn quá đi.
Điềm Tâm nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc nhẫn đã được làm xong. Chất liệu bạc nhẵn nhụi mang theo cảm giác lành lạnh, từng cái tỏa ra ánh sáng đẹp mắt dưới ánh đèn.
Thật sự quá đẹp.
Trong thời gian ngắn Điềm Tâm có chút động lòng.
“Em gái, làm một cái đi, nhất định bạn trai em sẽ thích!”
Khuôn mặt nhỏ của Điềm Tâm đỏ lên: “Cậu ấy, cậu ấy không phải là bạn trai em…”
“Nếu vậy thì càng phải làm một đôi, em phải tự nắm giữ hạnh phúc trong tay mình, cố gắng nắm chặt lấy, không phải sao?”
Anh chủ đẹp trai không ngừng tẩy não cho Điềm Tâm.
Cũng đã đi vào rồi, nếu đi luôn thì có lẽ không được hay cho lắm.
“Vậy… Nếu như bây giờ em làm thì khi nào có thể nhận được thành phẩm?”
“Lúc nào em cần dùng đến?”
“Thứ hai tuần sau ạ.”
“Không thành vấn đề, anh sẽ ưu tiên cho em, chiều thứ hai tuần sau em tới lấy là được.” Anh chủ đẹp trai vỗ ngực nói lời thề son sắt: “Bây giờ em chọn khuôn trước nhé, suy nghĩ thật kỹ về hoa văn hay chữ viết để khắc lên đó nữa!”
Điềm Tâm tính toán một chút rồi nói: “Hoa văn thì thôi đi ạ, mặt sau của nhẫn khắc hai chữ Y.X là được ạ.”
Y là chữ cái đầu tiên của “Dã”, còn X là chữ cái đầu tiên của “Tâm“. Y.X chính là “Dã Tâm“.
(*) Phiên âm của Dã là Yě, phiên âm của Tâm là Xīn.
“Ok, được thôi. Nguyên mẫu của nhẫn do em tự tay làm, trước tiên em đi rửa tay đi.”
Điềm Tâm đáp một tiếng, sau đó cô ở trong cửa hàng DIY làm nhẫn cả một buổi chiều, mệt mỏi đau lưng, cuối cùng mới làm xong nguyên mẫu để chế tạo rồi giao cho anh chủ tiệm giữ lấy.
“Anh này, thứ hai sau khi tan học em sẽ tới lấy, anh nhất định phải làm đúng hạn cho em nhé…” Điềm Tâm mang ba lô lên vai, cô nghiêng đầu dặn dò anh chủ tiệm.
“Được, cứ giao cho anh.”
Điềm Tâm gật đầu, giao tiền cọc xong thì xoay người rời khỏi trung tâm thương mại XX.
Sau khi mua hai món quà này xong, Điềm Tâm chính thức tuyên bố phá sản!
Tiền tiêu vặt cô để dành lâu như vậy, tất cả đều dâng cho Trì Nguyên Dã hết rồi. (ToT)~~
Nhưng mà… Tại sao vừa rồi trong quá trình chọn quà với làm nhẫn, cô vẫn luôn cảm thấy vui vẻ, phấn chấn, ngây ngất chứ?
Điềm Tâm vỗ vỗ mặt, lúc đi ra khỏi trung tâm thì phát hiện trời bên ngoài đã sẩm tối.
Hu hu, ban nãy mải mê làm chiếc nhẫn kia quá, mới đây thôi mà trời đã tối như thế này rồi.
Cô nhớ tới bản tin dự báo thời tiết đã nói, mấy ngày gần đây có thể sẽ có tuyết đầu mùa rơi.
Nhìn khí trời u ám như vậy, có phải tuyết chuẩn bị rơi hay không?
Điềm Tâm vừa suy nghĩ vừa lấy điện thoại ra nhìn, giây kế tiếp cô liền cả kinh trợn to mắt.
Trời ạ, hai cuộc gọi nhỡ, ba tin nhắn chưa đọc, toàn bộ đều cùng một người – Trì Nguyên Dã!
Cô vội vàng mở một tin nhắn ra, trên đó viết: Chết đâu rồi?
Tin thứ hai: Cô dám không trả lời tôi?
Tin thứ ba: Cô chết chắc rồi!
Cách màn hình điện thoại mà Điềm Tâm cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Trì Nguyên Dã.