Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 207: Chương 207: Nhạc chuông độc quyền




Editor: Nguyetmai

Không thể tin là mình đã ra ngoài lâu đến vậy!

Vừa rồi chuyên tâm làm nhẫn nên điện thoại có rung cũng chẳng biết, cô tiêu rồi!

Điềm Tâm vội vàng tìm số điện thoại của Trì Nguyên Dã để gọi lại, ai ngờ tiếng chuông đột nhiên reo lên vang dội khiến Điềm Tâm trượt tay, suýt nữa thì làm điện thoại rơi xuống đất.

Sau một hồi luống cuống tay chân, Điềm Tâm vội vàng cầm điện thoại lên, thấy cái tên Trì Nguyên Dã ở trên màn hình, cô run rẩy bấm nhận cuộc gọi.

“Con nhóc đáng chết, cô còn biết nghe điện thoại của tôi hả?” Giọng nói âm u trầm thấp, nghiến răng nghiến lợi ở bên kia đầu dây bay vào trong tai Điềm Tâm.

Cô cười ngượng ngùng, “Không có mà, vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng chuông điện thoại…”

Gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã sắp trở nên đen sì rồi, đáng chết, cô ấy không biết mình rất lo lắng sao? Gọi điện thoại thì không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cậu đã từng bị người nào coi thường như vậy chưa hả?

“Cô ở đâu?” Trì Nguyên Dã thấp giọng hỏi.

“À… Trung tâm thương mại XX.”

“Chờ tôi!”

Sau khi lạnh lùng nói ra hai chữ này, Trì Nguyên Dã không chút khách khí tắt điện thoại.

Tút tút tút…

Điềm Tâm nghe âm thanh truyền đến từ bên kia, liền cảm thấy nghi ngờ.

Có ý gì vậy? Chờ cậu ấy sao? Cậu ấy muốn đến đón mình sao?

Được rồi, Điềm Tâm cúp điện thoại rồi ngoan ngoãn chờ ở cửa trung tâm thương mại.

Mười phút sau, một chiếc xe Ferrari màu đỏ chói mắt phát ra tiếng phanh chói tai dừng lại trước trung tâm thương mại XX.

Trì Nguyên Dã thật sự đến rồi!

Điềm Tâm vội vàng chạy tới, cô mới vừa mở cửa xe ngồi xuống thì đã cảm nhận được một luồng không khí mạnh mẽ bao phủ toàn bộ bên trong xe.

Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm chằm chằm, vừa bắt đầu đã tuôn ra một tràng: “Con nhóc tiểu học, lá gan của cô càng ngày càng lớn đúng không? Hả?”

Điềm Tâm bĩu môi, “Chẳng phải tôi đã giải thích với cậu rồi sao? Tôi thật sự không nghe thấy mà.”

“Sau này không được để cuộc gọi của tôi ở chế độ rung, nhất định phải là chuông báo! Mức âm báo to nhất, nếu để tôi gọi hai lần mà không tìm được cô, vậy cô chết chắc!”

“Được được được, tôi biết rồi.” Điềm Tâm bất đắc dĩ trả lời.

“Đưa điện thoại cho tôi!” Trì Nguyên Dã chìa bàn tay thon dài ra.

“Để làm gì?” Điềm Tâm nghi ngờ nhìn cậu.

Trì Nguyên Dã không giải thích, ngược lại còn bực bội thúc giục, “Đưa cho tôi!”

Cậu ấy lại muốn làm gì vậy chứ…

Điềm Tâm lấy điện thoại ra đưa cho cậu, cô thấy ác ma mở khóa màn hình điện thoại một cách chuẩn xác, sau đó mở chức năng ghi âm ra, đôi môi mỏng khép vào mở ra, “Con nhóc tiểu học, nghe điện thoại cho tôi! Có nghe hay không? Nghe điện thoại! Không nhấc máy nhanh lên thì cô chết chắc rồi!”

Nói xong, cậu hài lòng nghe lại một lần.

Trong nháy mắt giọng nói trầm thấp quyến rũ của Trì Nguyên Dã vang vọng bên trong xe.

Ừ, không tệ lắm, cậu gật đầu tán thưởng chính mình rồi cài đặt bản ghi âm này thành tiếng chuông điện thoại cho Điềm Tâm.

“Trì Nguyên Dã, cậu làm gì thế, tôi không muốn dùng tiếng chuông đó đâu, biến thái quá!” Điềm Tâm kháng nghị.

Có lầm hay không vậy? Dùng bản ghi âm kỳ cục như vậy để làm nhạc chuông điện thoại, Điềm Tâm tình nguyện đi tìm cái chết còn hơn.

Vẻ mặt Trì Nguyên Dã xấu đi: “Cô nói cái gì?”

Lại dám nói tiếng nhạc chuông cậu đặt nghe biến thái? Con nhóc tiểu học này, đúng là lá gan càng ngày càng lớn rồi!

“Tôi… Ôi trời, tóm lại là tôi không muốn dùng nhạc chuông đó đâu!”

“Không thương lượng gì cả, đừng quên cô vẫn còn là người giúp việc của tôi, đương nhiên cô phải nghe lời tôi vô điều kiện!” Trì Nguyên Dã nói xong lại ném trả điện thoại di động vào trong lòng Điềm Tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.