Translator: Nguyetmai
Nói rồi, Trì Nguyên Dã cầm chai thuốc sát trùng kia lên, rũ mắt rửa sạch vết thương trên tay cho Điềm Tâm.
Bác sĩ như vừa được đặc xá, vội vàng thưa vâng rồi sợ chết khiếp lăn ra khỏi văn phòng, chỉ để hai người Trì Nguyên Dã và Điềm Tâm ở lại đây.
Trì Nguyên Dã nhìn thấy vết thương mà đau lòng, đôi lông mày đẹp đẽ của cậu hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn chăm chú.
Hơi thở của cậu rất gần cô, gần như dính sát vào miệng vết thương của cô.
Qua một hồi lâu sau, cậu đột nhiên nhìn Điềm Tâm bằng ánh mắt sâu hun hút, "Có phải đau lắm không?"
Không hề châm biếm giễu cợt, cũng chẳng cáu kỉnh, phách lối, hay mất kiên nhẫn.
Cậu hỏi cô với vẻ mặt rất chân thành: "Có phải đau lắm không?"
Ánh mắt sâu hút như bầu trời đêm đầy sao kia ẩn hiện vẻ đau lòng khiến Điềm Tâm bất chợt như quên mất việc hít thở.
"Vẫn… vẫn ổn... Chỉ là trầy da một chút thôi, không đau đến vậy đâu." Điềm Tâm vội vàng dời ánh mắt đi, hơi mất tự nhiên lấy một tờ báo trên bàn.
Mặt Trì Nguyên Dã lạnh tanh, cậu trừng cô, "Đã thành ra như thế này rồi mà cô vẫn nói là trầy da một chút? Ở trên bãi cát mà có thể khiến cho mình ra nông nỗi này à! Con nhóc tiểu học này, sao cô không tự ngã chết luôn đi?!"
Lại hung dữ với người khác rồi.
Điềm Tâm trừng Trì Nguyên Dã, lại thò tay giật lấy cây tăm bông trong tay cậu, "Tránh ra, tôi không cần cậu thoa thuốc cho tôi."
Điềm Tâm bị thương tay phải, cô giật lấy tăm bông từ tay Trì Nguyên Dã bằng tay trái, vụng về xoay cánh tay để sát trùng vết thương.
Bởi vì cô không quen dùng tay trái, không kiểm soát được lực tay nên nhiều lần tự chọc trúng vết thương của mình. Cơn đau khiến Điềm Tâm phải nhíu mày nhưng cô vẫn kiên cường mím môi không để mình kêu lên.
Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm vụng về đâm trúng vết thương của mình, trái tim liền thót lên. Cậu độc đoán giật phăng tăm bông trong tay Điềm Tâm, "Cô ngồi đàng hoàng lại cho tôi!"
"Tôi không cần cậu quan tâm, cậu tránh ra đi." Điềm Tâm lầm bầm nói, lại lấy một cây tăm bông khác, thấm thuốc sát trùng rồi tiếp tục sát trùng vết thương.
Trì Nguyên Dã lại lạnh mặt, cướp lấy tăm bông trong tay Điềm Tâm lần nữa, giọng điệu phách lối quen thói, "Cô không cho tôi quan tâm thì tôi phải mặc kệ sao? Bản thiếu gia cứ muốn quan tâm cô đấy! Cô ngồi đàng hoàng cho tôi."
"Cậu..."
Điềm Tâm sắp bị cậu làm tức chết rồi. Từ trước đến nay, cô chưa từng gặp ai độc đoán như thế!
Cô phồng má, quay đầu sang một bên, dứt khoát không nhìn Trì Nguyên Dã nữa.
Đúng lúc này, Kim Thất Tịch và Kim Thánh Dạ đi đến. Kim Thất Tịch còn cầm theo đôi giày bị quên ở bãi biển của Điềm Tâm, vẻ mặt lo lắng, "Điềm Tâm, cậu không sao chứ?"
"Bác sĩ nói thế nào?" Kim Thánh Dạ lo lắng nhìn Điềm Tâm.
Điềm Tâm tươi cười trấn an, "Không sao cả, bác sĩ bảo không bị thương đến xương cốt, chỉ bị trầy da thôi."
Kim Thất Tịch thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."
Trì Nguyên Dã vẫn giữ nguyên biểu cảm trên gương mặt, quấn băng cho cánh tay của Điềm Tâm, trong lòng âm thầm khó chịu.
Con nhóc tiểu học này, với cậu thì mặt mày bí xị, với người khác lại tươi cười thế này, có ý gì chứ?
"Điềm Tâm, mình mang giày tới cho cậu rồi này." Kim Thất Tịch nói, đặt giày của Điềm Tâm xuống bên chân cô.
"Cảm ơn cậu nhé, Thất Tịch, không thì mình không biết làm sao để về khách sạn nữa." Điềm Tâm ngước lên nhìn Kim Thất Tịch.
"Vừa rồi cô không mang giày, chẳng phải tôi cũng bế cô tới đây sao?" Trì Nguyên Dã bỗng dưng phát biểu.
Điềm Tâm hoàn toàn không thèm để ý tới cậu, khom lưng xỏ giày rồi nắm tay Thất Tịch, "Mình hơi khát, Thất Tịch, chúng ta đi mua nước ngọt uống đi?"