Translator: Nguyetmai
Kim Thánh Dạ mím môi mỏng, đáy mắt như có điều suy nghĩ, từ tốn mở miệng: "Đi xem Điềm Tâm thế nào trước đã."
…
Trì Nguyên Dã bế Điềm Tâm đi thẳng tới bệnh viện ở resort, không chút khách khí đá văng cửa ra.
Bác sĩ đang ngồi xem báo trước bàn bị dọa sợ, đang muốn nổi bão, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy là Trì Nguyên Dã thì lập tức liền ngoan ngoãn, vội vàng đẩy bàn ra: "Trì… Trì thiếu. Cậu có việc gì ạ?"
Trì Nguyên Dã không nhìn ông ta, đặt Điềm Tâm lên bàn, sau đó mới quay sang nói với bác sĩ: "Cô ấy bị thương ở tay. Chú mau xem cho cô ấy."
"Vâng, vâng." Bác sĩ không dám thờ ơ, vội vàng nâng cánh tay bé nhỏ của Điềm Tâm lên nhìn, rồi di nhẹ.
Ngay lập tức, cảm giác đau đớn truyền từ cánh tay xông thẳng vào não, Điềm Tâm bị đau hít một hơi. Cô cắn môi dưới chịu đựng.
Ôi, đau quá, hu hu, tay đau quá.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm nghẹn đỏ vì đau, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Bác sĩ rụt rè khám miệng vết thương cho Điềm Tâm, vì khí thế của thiếu niên đứng sát bên cạnh mình mạnh mẽ quá mức.
Cảm giác áp lực khiến bác sĩ phải vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Trì Nguyên Dã, khúm núm nói: "Cậu Trì, cô bé này chỉ bị xước da thôi. Cũng không bị thương đến xương cốt, cậu đừng lo lắng. Tôi bôi chút thuốc, băng bó cho cô bé, chú ý không chạm vào nước mấy ngày là được."
Trì Nguyên Dã nghe vậy mới khẽ thở ra, lập tức ôm ngực khinh thường hừ lạnh: "Ai bảo tôi lo lắng cho cô ta? Chú nói nhiều quá."
Bác sĩ sắp khóc rồi, không dám nói gì nhiều, im miệng luôn, nơm nớp lo sợ bôi thuốc cho Điềm Tâm.
Điềm Tâm được Trì Nguyên Dã bế thẳng tới đây từ sân bóng chuyền nên không kịp đi giày, chỉ mặc quần ngắn và áo phông. Lúc này, bàn chân nhỏ nhắn trơn bóng đang lúng túng lộ bên ngoài, Điềm Tâm hơi xấu hổ không nhịn được cong ngón chân lại. Mà vị bác sĩ kia còn đang ở rất gần mình.
Điềm Tâm hơi xấu hổ quay mặt đi. Trong đầu liên tục nói: Thôi mà, có thể nhanh lên được không? Tư thế này xấu hổ quá.
Mà bác sĩ vừa bôi thuốc cho Điềm Tâm, vừa tò nhìn Điềm Tâm từ trên xuống dưới. Rốt cuộc cô bé có thể khiến cậu Trì căng thẳng như vậy có quan hệ thế nào với cậu?
Chẳng lẽ là bạn gái cậu Trì?
Nhưng… thoạt nhìn cô bé này rất bình thường, cùng lắm thì cũng chỉ hơi đáng yêu chút thôi.
Mắt chọn người của cậu Trì đổi sang thích kiểu như vậy từ bao giờ?
Bác sĩ đang vui vẻ tự tưởng tượng, lại nghe được âm thanh đến từ địa ngục: "Ông già chết tiệt, mắt chú đang nhìn chỗ nào đấy?"
Bác sĩ bị dọa sợ run cả lên, thuốc sát trùng trong tay rơi xuống đất. Quay đầu vô tội nhìn Trì Nguyên Dã: "Cậu… cậu Trì…"
Trì Nguyên Dã tức giận đẩy ông ta ra, hống hách chỉ tay vào ông ta, ngang ngược nói: "Vừa rồi mắt chú nhìn chỗ nào thế? Hả? Đừng tưởng tôi không nhìn thấy, đồ quỷ háo sắc nhà chú, có tin tôi khiến chú hoàn toàn biến mất ở ngành này không?"
"Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm sắp điên rồi, tên ác ma này thật sự là thiên tài sáng tạo việc xấu hổ!
"Cậu Trì, tôi không…" Nếu có thể, ông ta thật sự muốn giơ cờ trắng đầu hàng với ông trời trước mắt này.
Trì Nguyên Dã nhìn thuốc sát trùng rơi dưới đất, trừng mắt nhìn ông ta: "Lăn ngay. Chân tay vụng về như chú mà cũng muốn làm bác sĩ á? Còn chẳng bằng để tôi đây tự mình làm."