Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 125: Chương 125: Bản thiếu gia không chê cô




Editor: Nguyetmai

“Hả?” Bác sĩ ngỡ ngàng, một lát sau mới phản ứng kịp, vội vàng gật đầu đáp lời cậu, sau đó xoay đầu dặn dò y tá: “Mau mau, đem thêm một chiếc giường vào phòng bệnh này đi!”

A...

Điềm Tâm suy sụp tới mức muốn đập ngay đầu vào tường cho rồi!

“Trì Nguyên Dã! Cậu muốn làm gì?” Điềm Tâm tức giận trợn mắt nhìn cậu, gằn từng chữ.

Có lẽ là hiệu suất làm việc của bệnh viện quá nhanh, cũng có lẽ là họ không đắc tội nổi với cậu thiếu niên này, nói chung là còn chưa tới hai phút, vài vị bác sĩ đã khiêng một chiếc giường bước vào phòng, cẩn thận đặt bên cạnh giường Điềm Tâm, xong xuôi còn dè dặt dò hỏi Trì Nguyên Dã: “Trì thiếu, thế này đã được chưa?”

“Được rồi!” Trì Nguyên Dã vô cùng hài lòng, đắc ý trèo lên giường, nổi lòng từ bi phất tay, “Cút đi!”

Điềm Tâm trợn tròn mắt không tin nổi, sau đó cô lại lắc lắc đầu, nhìn gương mặt đẹp trai bất cần đời của Trì Nguyên Dã, “Trì Nguyên Dã! Cậu là con trai, tôi là con gái, sao chúng ta ở chung một phòng được? Ở chung như vậy không tiện đâu!”

“Có chỗ nào không tiện? Tôi coi cô là con trai, cô cũng tự coi cô là con trai, thế là được!” Trì Nguyên Dã khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào chỗ đó, vừa nói vừa nhàm chán đung đưa chân, rồi sau đó lại chém cho Điềm Tâm thêm một nhát dao: “Dù sao thì trông vóc người của cô cũng đâu khác gì con trai.”

Trì Nguyên Dã vừa nói vừa khinh thường nhìn xuống ngực Điềm Tâm.

Điềm Tâm biết cậu có ý gì, cậu đang chê cô là đồ màn hình phẳng!

Đáng ghét!

Điềm Tâm tức tối kéo chăn che kín người, vẫn còn cố giãy chết: “Trì Nguyên Dã, cậu đừng có gây chuyện nữa được không, mau mau trở về phòng mình đi!”

Trì Nguyên Dã vừa nghe xong, chớp mắt đã lại cười tươi, giọng nói u ám cất lên, “Con nhóc tiểu học, hình như cô rất ghét bản thiếu gia thì phải?”

Đúng vậy, rất ghét, cực kì ghét!

Điềm Tâm thầm gào thét.

Nhưng vì muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, Điềm Tâm đành phải căng miệng ra nói: “Không phải, là do tôi bị sốt, bác sĩ bảo có thể tôi đang bị cúm, tôi sợ lây bệnh cho cậu.”

Trì Nguyên Dã có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Điềm Tâm. Cậu nhếch môi nở nụ cười đầy mê người, “Không sao, bản thiếu gia không chê cô.”

“Nhưng mà...”

“Một khi bản thiếu gia quyết định chuyện gì thì đã từng thay đổi qua chưa?” Trì Nguyên Dã bày ra dáng vẻ ta đây, không cho Điềm Tâm cơ hội phản bác, lười biếng cầm cuốn tạp chí trên đầu giường lên đọc, “Hơn nữa, cô còn là người giúp việc của bản thiếu gia, không ở cùng một phòng làm sao tôi sai bảo cô được?”

Được rồi, hóa ra mục đích của cậu là đây.

Tên xấu xa, mình sốt cao nằm viện như vậy, thế mà cậu còn không quên sai bảo mình!

Thất Tịch vô tội đứng bên cạnh, hết nhìn Điềm Tâm lại nhìn Trì Nguyên Dã, buồn bực thở dài một hơi.

Ôi chao, cô vốn muốn ủng hộ Điềm Tâm và anh trai mình đến với nhau, nhưng nhìn tình hình hiện giờ... có vẻ anh trai cô đang rất có nguy cơ thì phải?

Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Thất Tịch đặt trên bàn đột nhiên sáng lên, có người gửi tin nhắn wechat. Kim Thất Tịch mở tin nhắn ra xem, đôi mắt chợt sáng bừng lên, vui vẻ nhảy xuống ghế, miệng cười toe toét, sắp tới tận mang tai luôn rồi.

“Điềm Tâm, tớ có việc gấp phải đi ngay, ngày mai tớ lại tới thăm cậu nhé!” Kim Thất Tịch vội vàng xách túi lên, quay đầu gửi cho Điềm Tâm một nụ hôn gió, rồi vui vẻ ngâm nga hát chạy mất.

“...” Cái con bé này, có chuyện gì vậy?

Điềm Tâm nghi ngờ nhìn bóng lưng Thất Tịch xa dần, đột nhiên lại cảm giác được có ánh mắt nóng rực đang nhìn về phía mình.

Vừa xoay đầu lại, cô đã thấy Trì Nguyên Dã đang ngả ngớn tựa vào đầu giường, đôi con ngươi đen láy như đá obsidian nhìn thẳng vào cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.