Editor: Nguyetmai
Bị ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm, gò má Điềm Tâm thoáng chốc đã đỏ bừng.
Cô hừ nhẹ một tiếng, biết mình không đấu lại được Trì Nguyên Dã, đành phải kéo chăn, thả mạnh người xuống giường.
***
Ban đêm.
Trì Nguyên Dã lăn qua lăn lại một lúc lâu rồi mà vẫn không ngủ được, vậy mà con nhóc bên cạnh đã hít thở đều đặn, say ngủ từ bao giờ.
Không biết Điềm Tâm mơ thấy gì mà cả tai lẫn cổ đều ửng đỏ, gương mặt lúc ngủ vô cùng dễ thương. Cô lầm bầm làu bàu, trở mình gác chân lên chăn, vòng hai tay ôm chăn, mơ màng mở miệng, “Ưm, Trì Nguyên Dã...”
Trì Nguyên Dã vốn đang gác hai tay ra sau ót, ngẩn người nhìn trần nhà, thì chợt nghe thấy cô gọi tên mình trong mơ. Cậu hơi sững lại, quay đầu nhìn cô, khóe môi cong nhẹ.
Phì, con nhóc tiểu học đang mơ thấy mình sao?
Lòng Trì Nguyên Dã hớn hở, thấy Điềm Tâm đạp tung chăn, cả người lộ ra ngoài, cậu đứng dậy tiến lên mấy bước, cẩn thận đắp lại chăn cho cô.
Ai ngờ Điềm Tâm lại trở mình, tiếp tục lẩm bẩm nói mơ: “Đồ khốn kiếp...”
Khuôn mặt Trì Nguyên Dã lập tức cứng đờ, nụ cười đông cứng lại trên gương mặt đẹp trai, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Điềm Tâm đang ngủ say.
Con nhóc tiểu học chết giẫm, đến trong mơ cũng không quên mắng mình sao?
Điềm Tâm có tướng ngủ rất xấu, liên tục đá tung chăn, Trì Nguyên Dã bên cạnh thấy vậy chửi thề một tiếng, rồi đứng dậy tựa vào đầu giường, tiện tay ấn nút gọi y tá.
Chưa được bao lâu, y tá trực đêm đã vội vã tiến vào.
Phải biết rằng bệnh nhân nằm trong phòng bệnh này là người mà ngay cả viện trưởng cũng không dám đắc tội, cho nên y tá cũng không dám thờ ơ.
“Trì thiếu, có chuyện gì vậy?” Vừa vào cửa, y tá đã vội cất giọng.
“Cô to tiếng vậy làm gì?” Trì Nguyên Dã không vui, thấp giọng trừng y tá.
Cô y tá trẻ chợt rùng mình, nhìn sang Điềm Tâm đang ngủ say sưa, lập tức hiểu ý mà gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Trì thiếu, có chuyện gì vậy?”
“Cô qua đó ngồi, để ý cô ấy cho tôi.” Trì Nguyên Dã kiêu ngạo hất cằm, vung tay chỉ cái giường của Điềm Tâm.
“Hả?” Y tá không hiểu ra sao.
“Cô ấy cứ đá chăn liên tục, cô ngồi đó đắp lại chăn cho cô ấy!” Trì Nguyên Dã ra lệnh, giọng điệu không chấp nhận phản bác.
Cô y tá ngỡ ngàng, đầu óc hỗn loạn, cậu Trì gọi cô vào chỉ để đắp chăn cho cô bé này sao?
“Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn chờ tôi mời cô qua à?” Trì Nguyên Dã lại nổi tính nóng nảy, sốt ruột cất tiếng giục.
Y tá vội vàng gật đầu, “Vâng, Trì thiếu, tôi biết rồi.”
Nói xong, y tá vội bước lại bên cạnh Điềm Tâm, cẩn thận đắp lại chăn cô, sau đó quay đầu nhìn như muốn dò hỏi ý kiến Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã hài lòng “ừ” nhẹ một tiếng, lười biếng nằm xuống giường, khép mắt đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Điềm Tâm vừa thức dậy, đã phát hiện có một cô y tá đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm mình.
Ôi mẹ ơi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Điềm Tâm sợ tới mức đứng tim, cô ôm chăn nhìn y tá, “Có, có chuyện gì vậy ạ?”
Cô y tá thấy Điềm Tâm đã thức giấc, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh, “Cuối cùng em cũng tỉnh dậy rồi!”
“Vâng, sao vậy ạ?” Điềm Tâm nhìn cô y tá bằng ánh mắt khó hiểu.
Chị y tá này thật kỳ lạ, mới sáng sớm đã ngồi bên giường mình, nhìn mình chằm chằm rồi.
“Không có gì, không có gì.” Cô y tá cười ha ha, sau đó nhìn sang Trì Nguyên Dã đang thảnh thơi nằm vắt chân trên giường, “Trì thiếu, tôi xin phép ra ngoài.”