Editor: Nguyetmai
Không ai nói gì nữa, sắc mặt Trì Nguyên Dã không tốt lắm, vị trí từ mũi trở lên trông thật u ám, cậu nghiêng người dựa vào nơi đó không nói một lời.
Kim Thất Tịch cười khan mấy tiếng rồi dời chủ đề: “Đúng rồi, Điềm Tâm à, sức khỏe của cậu sao rồi? Ngày mai có thể đến trường chưa?”
Điềm Tâm gật đầu, “Ừ, bác sĩ nói không còn vấn đề gì nữa.”
“Vậy thì tốt.” Kim Thất Tịch cười híp mắt nói.
Sau khi trở lại biệt thự, Trì Nguyên Dã im lặng bước lên lầu hai.
Điềm Tâm cảm thấy hơi khó hiểu, cậu đột nhiên bị sao vậy chứ?
Sáng sớm hôm sau.
A…
Đáng ghét, thiếu chút nữa là ngủ quên rồi!
Điềm Tâm vội vàng dọn dẹp rồi đi ra khỏi cửa phòng, lúc xuống lầu một thì thấy Trì Nguyên Dã đang gọi điện thoại.
“Rốt cuộc các người muốn như thế nào?” Giọng cậu rất khó chịu.
Điềm Tâm sửng sốt, đứng yên tại chỗ siết chặt quai cặp của mình.
“Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không làm điều mà các người muốn đâu. Cho dù các người cố tình không về nhà thì cũng vô dụng thôi!” Trì Nguyên Dã nói xong thì hung hăng ngắt điện thoại.
Điềm Tâm đi tới hỏi: “Trì Nguyên Dã, ai vậy…”
Trì Nguyên Dã nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô.
Điềm Tâm chẳng hiểu sao mình lại bị cậu trừng như vậy.
“Vừa rồi ba mẹ tôi mới gọi điện thoại, nói là muốn tiếp tục ở lại Italia một tháng!” Giọng điệu của Trì Nguyên Dã rất khó chịu.
Điềm Tâm ngây ngẩn cả người, “Chẳng phải nói chỉ ở đó nửa tháng thôi sao?”
Trì Nguyên Dã cười lạnh, “Còn không phải vì muốn tạo cơ hội cho tôi và cô sao?”
Giọng Trì Nguyên Dã rất gay gắt, đã thật lâu rồi cậu không hét lên như vậy.
Dạo này đã xảy ra nhiều chuyện thế kia, Điềm Tâm cho là mối quan hệ giữa mình với Trì Nguyên Dã đã tốt hơn lúc trước một chút.
Nhưng tại sao hôm nay tự nhiên cô lại có cảm giác cậu đã quay về dáng vẻ lạnh lùng cay nghiệt của trước kia rồi?
Điềm Tâm bĩu môi không nói thêm câu nào nữa. Trì Nguyên Dã lái xe đưa Điềm Tâm đi học, dọc đường đi cô cũng chẳng nói gì.
Đã nhiều lần Điềm Tâm muốn hỏi Trì Nguyên Dã bị làm sao, cứ vô duyên vô cớ bày ra vẻ mặt khó chịu với cô.
Nhưng sau đó cô lại thay đổi ý nghĩ, sao mình phải nịnh bợ tên ác ma này chứ? Hừ.
Rất nhanh đã đến Học viện Thánh Lợi Á, Trì Nguyên Dã dừng xe lại, Điềm Tâm một thân một mình đi tới phòng học.
Có mấy bạn nữ đi ngang qua đang líu ríu thảo luận với nhau.
“Này này, các cậu có biết không, Lăng Dĩ Sóc bên Học viện Quý tộc Hoàng Gia sẽ tới học viện chúng ta làm học sinh trao đổi trong một học kỳ đó!”
“A a a, đương nhiên là mình biết rồi, đây là tin tốt nhất mà mình nghe được trong năm nay mà!”
“Nghe nói Lăng Dĩ Sóc vô cùng đẹp trai đấy, cũng một ăn một thua với Trì thiếu và Kim thiếu trường chúng ta!”
“Đúng vậy đúng vậy, mình cũng nghe nói thế! Nhưng mà nghe bảo tính tình anh ấy hơi kỳ lạ, lại còn vô cùng lạnh lùng.”
“Oa, nam thần cao lãnh, đúng khẩu vị của mình đó!”
“Mọi người có biết lúc nào anh ấy chuyển tới không? Mình muốn đứng ở cửa chào đón anh ấy!”
“Cũng mấy ngày này thôi, nhưng mà nghe nói tính cách của Lăng Dĩ Sóc rất khiêm tốn, hơn nữa còn vô cùng ghét loại con gái mê trai!”
“Chậc chậc, thật là mong đợi ghê…”
Mấy bạn nữ cười hì hì đi lướt qua Điềm Tâm.
Lăng Dĩ Sóc…
Điềm Tâm chớp chớp mắt, học sinh trao đổi à?
Có điều, nhắc đến Học viện Quý tộc Hoàng Gia kia thì cũng giống như Học viện Thánh Lợi Á này, đều là nơi người có tiền mới vào được.
Quả Quả cũng ở trong học viện ấy!
Điềm Tâm nhớ tới người bạn tốt Mộc Quả Quả mà lâu rồi mình chưa liên lạc. Cô lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi hỏi thăm cậu ấy có còn sống hay không, thì bỗng nhiên bị ai đó đụng vào sau lưng.
Điềm Tâm vuột tay, điện thoại rơi bộp xuống đất rồi lăn ra xa.
Hu hu, điện thoại của cô.
Điềm Tâm không vội tìm người bạn học vừa mới đụng mình để tính sổ, mà nhanh chóng tiến lên mấy bước, định nhặt điện thoại của mình lên.
Đúng lúc này, bàn chân của một bạn nam xuất hiện bên cạnh chiếc điện thoại.
Điềm Tâm sửng sốt, khi cô ngẩng đầu lên nhìn, thì lập tức đối diện với một gương mặt đẹp trai lạnh lẽo như băng.