Editor: Nguyetmai
Bên ngoài gió thổi mạnh khiến cửa sổ vang lên tiếng vù vù.
Ở trong nhà, giọng nói trầm thấp quyến rũ của Trì Nguyên Dã cứ quanh quẩn bên tai.
Cậu ấy nói, tôi thích cô, thật sự rất thích…
Điềm Tâm bị nước mắt làm nhòe tầm mắt, không thể nhịn được nữa.
Đúng vậy, thích…
Bắt đầu từ khi nào, hình bóng của tên ác ma bá đạo vô lý này cũng đã sớm ăn sâu bén rễ vào trong tim cô.
Bỗng nhiên ti vi truyền đến bảng tin mới nhất.
Người dẫn chương trình ngồi ngay ngắn, gương mặt nghiêm túc đọc bản thảo trong tay, “Tuyết đầu mùa năm nay đã chính thức rơi xuống, chẳng qua trận tuyết này đã không mang đến may mắn cho người dân trong thành phố, mưa to xen lẫn với tuyết, kèm theo gió Đông Nam giật mạnh đã khiến tuyến đường giao thông chính của thành phố chúng ta bị đổ vỡ hoàn toàn, hãy theo dõi phóng viên của chúng tôi đang ở tại hiện trường để hiểu rõ hơn…”
Màn hình thay đổi, phóng viên đeo mắt kính gọng đen đang chống lại với gió mạnh đứng trước ống kính, mưa với tuyết tàn nhẫn thổi tới như muốn làm bay cả vẻ mặt của cô gái ấy, “Xin chào mọi người, tôi đang đứng tại đầu giao lộ giữa đường An Nhiên với đường Ninh Hạ, như mọi người thấy, giao thông ở phía sau lưng tôi đã bị tê liệt, những chiếc xe liên tiếp va vào nhau vì bị ảnh hưởng bởi thời tiết và gió bão, trong đó làm người ta chú ý nhất là chiếc xe có giá ngàn vạn ở sau lưng tôi, một chiếc Lamborghini màu trắng, chưa rõ thân phận của chủ nhân chiếc xe này cũng như không biết người ấy sống chết ra sao, nhưng từ hiện trường thì tai nạn này vô cùng nghiêm trọng… A…”
Người dẫn chương trình vừa nói xong thì một cơn gió mạnh thổi qua, hình ảnh đột nhiên tối sầm lại, sau đó bị cắt trở về lại trường quay.
Khóe mắt Điềm Tâm còn vương nước mắt, cô ngây người xem tin tức trên ti vi.
Lamborghini màu trắng…
Trì Nguyên Dã cũng có một chiếc như vậy!
Điềm Tâm đứng dậy khỏi ghế sofa, tim như nhảy lên tận cổ họng.
“Thất Tịch, Thất Tịch cậu thấy không? Là bão, bão làm giao thông tê liệt, vừa rồi tin tức có nhắc đến chiếc Lamborghini màu trắng, đó là xe của Trì Nguyên Dã!” Điềm Tâm lo lắng nói, nước mắt rơi xuống.
Thất Tịch cũng sốt ruột, cô vội vàng ngồi dậy an ủi Điềm Tâm, “Trước mắt cậu đừng lo quá, không phải chỉ mình Nguyên Dã mới có Lamborghini mà! Chưa chắc đó là Nguyên Dã, cậu yên tâm đi, mình gọi điện cho cậu ấy ngay.”
Nói xong, Thất Tịch vội vàng lấy điện thoại ra bấm gọi cho Trì Nguyên Dã, ai ngờ một hồi lâu mà chẳng có ai nghe máy.
Điềm Tâm suy sụp, cô khóc không ngừng nghỉ, tim đập thình thịch giống như muốn bật ra ngoài, “Không gọi được sao? Nhất định là Trì Nguyên Dã đã xảy ra chuyện, mình muốn đi tìm cậu ấy!”
Nói xong, Điềm Tâm xoay người muốn chạy ra bên ngoài nhưng lại bị Thất Tịch giữ tay lại, “Điềm Tâm, cậu không thể đi ra ngoài, cậu không nghe tin tức mới thông báo lúc nãy sao? Ở bên ngoài có bão, là bão đó, quá nguy hiểm, mình không thể để cậu ra đó được!”
Điềm Tâm lòng như lửa đốt, còn tâm trạng nào nghe lọt những lời này chứ?
Không liên lạc được với Trì Nguyên Dã, tin tức trên ti vi lại xuất hiện chiếc xe giống như đúc xe của cậu ấy!
Không phải mọi chuyện quá rõ ràng rồi sao? Trì Nguyên Dã đã gặp sự cố rồi!
Làm sao cô có thể ngồi yên chờ trong nhà thế này được chứ?
Điềm Tâm khóc hu hu, nằng nặc muốn đi ra ngoài tìm Trì Nguyên Dã, Thất Tịch buộc phải thỏa hiệp, “Được được được, trước tiên cậu bình tĩnh một chút đã, mình gọi điện cho anh trai, nhờ anh ấy đưa chúng ta ra ngoài được không?”