Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm đã khóc đến mức nói không ra lời.
Hu hu, cô không muốn Trì Nguyên Dã gặp chuyện gì đâu!
Trì Nguyên Dã không được xảy ra chuyện gì cả!
Kim Thánh Dạ nhanh chóng chạy xe tới, ba người lập tức chạy tới hiện trường.
Nhìn Điềm Tâm khóc lóc dữ dội như vậy, ánh mắt Kim Thánh Dạ hiện lên vẻ đau lòng, cậu chỉ có thể dịu dàng an ủi không ngừng: “Điềm Tâm, không nên lo quá, nhất định Nguyên Dã sẽ không có chuyện gì đâu, tin anh đi.”
Lần đầu tiên Điềm Tâm có cảm giác như thế này.
Sợ hãi… Không, nói chính xác thì chính là kinh hoảng.
Cho dù gặp tai nạn vào hai ngày trước, cô cũng không trải qua cảm giác này.
Bạn có biết điều đáng sợ nhất là gì không?
Điều đáng sợ nhất không phải là mình gặp chuyện xui xẻo, mà là thấy người mình yêu thương gặp chuyện chẳng lành, nhưng mình lại bất lực không thể làm gì được.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm còn vương nước mắt, cô cắn chặt môi dưới.
Điềm Tâm là một nữ sinh quật cường, rất ít khi khóc trước mặt người khác, cho dù có muốn khóc thì cũng lén lút trốn ở một nơi nào đó rồi mới tuôn ra.
Nhưng vì sao vào giờ phút này nước mắt không ngừng rơi được?
Đài phát thanh trong xe đang phát một bài hát cô chưa từng nghe thấy, giọng hát nhẹ nhàng của một nữ sinh vang lên, “Bàn tay nhỏ nhắn của em đặt lên tay anh, hóa ra anh cũng có những dịu dàng, phải chăng chúng ta đã im lặng quá lâu, nên đến bây giờ vẫn không tìm nổi một lý do để mở lời…”
“Em quyết định yêu anh bất kể khi nào, trái tim em sẽ dành hết cho anh, em quyết định yêu anh cả đêm đen lẫn ngày sáng, vì anh, em sẽ từ từ trưởng thành hơn, cho dù con đường này có dốc đứng, cho dù không có kết thúc, em sẽ mãi theo anh, chỉ có yêu cầu nho nhỏ thôi, đừng để em phải rơi lệ…”
Kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhàng, giọng radio DJ sâu lắng mang theo sức hút vang vọng ở trong xe, “Bài hát đang được phát mang tên “Quyết Định Yêu Anh”, bạn đã có người để thích chưa? Có đủ dũng khí để chân thành nắm lấy tay người ấy, chẳng bao giờ hối hận không? Mong rằng ai cũng có thể dũng cảm đối mặt với trái tim của mình, mạnh dạn nói ra lời yêu, sống cuộc đời không hối tiếc…”
Mạnh dạn nói ra lời yêu, sống cuộc đời không hối tiếc…
Gió mạnh ở bên ngoài vẫn chưa dừng lại, Điềm Tâm nghe thấy thế thì khịt mũi, chớp chớp đôi mắt đau xót của mình rồi dời tầm mắt đi, nhìn ra khung cảnh mưa rền gió dữ ở bên ngoài.
***
Xe dừng lại, Kim Thánh Dạ tháo dây an toàn ra, quan sát tình hình phía trước, “Xảy ra sự cố lớn như vậy, mặt đường phía trước đã bị phong tỏa, bây giờ anh xuống xe xem thử, hai em ngoan ngoãn ngồi trong xe không được lộn xộn…”
Lời còn chưa nói xong thì Điềm Tâm đã mở cửa xe vọt vào màn mưa tuyết lạnh thấu xương.
“Điềm Tâm!” Kim Thánh Dạ với Thất Tịch vừa mở cửa xe bước ra vừa hô to với bóng lưng đang chạy điên cuồng của Điềm Tâm.
Điềm Tâm không nghe lọt chữ nào cả, giờ phút này trong đầu cô chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, cô phải tìm được Trì Nguyên Dã, bây giờ, ngay lập tức!
Mưa tuyết vô tình rơi trên tóc, trên người cô, còn tạt vào mặt nữa, đau đến thấu xương.
Ở nơi xa, cảnh sát giao thông mặc áo mưa đã kéo dây cấm, từ chối bất kỳ kẻ nào muốn tiến vào hiện trường, xe cảnh sát 110, xe cứu thương 120 chất đầy xung quanh, hiện trường có rất nhiều người, hỗn loạn vô cùng.
“Trì Nguyên Dã, Trì Nguyên Dã…” Điềm Tâm ngỡ ngàng nhìn bốn phía, gào lên thật to.
“Này này này, cô bé, em đang làm gì vậy? Nơi này nguy hiểm lắm, mau tìm chỗ tránh đi!” Một cảnh sát giao thông kéo tay Điềm Tâm lại.
Comment (0)
COMMENT FIRST
Rate this chapter
Vote with Power Stone
Chapter 226: Chương 226. Chủ nhân của chiếc Lamborghini
Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai
“Buông em ra, em muốn tìm người, người em thích ở bên trong, em phải đi tìm cậu ấy!” Điềm Tâm cố gắng tránh thoát khỏi tay của cảnh sát giao thông.
“Vậy cũng không được, cô bé, nơi này quá nguy hiểm, em mau tìm một cửa hàng nào mà tránh đi đã, nghe chưa?”
Điềm Tâm sắp phát điên, “Anh buông em ra, em muốn vào tìm cậu ấy...”
Kim Thánh Dạ theo sát phía sau chạy tới kéo người cảnh sát giao thông kia ra.
Cảnh sát giao thông biết Kim Thánh Dạ, vẻ mặt hơi kinh ngạc, “Kim thiếu? Tại sao cậu lại ở đây? Rốt cuộc thì cô bé này là người nào?”
Kim Thánh Dạ không trả lời vấn đề của anh ta mà hỏi ngược lại, “Chủ nhân của chiếc Lamborghini trắng đằng xa kia đâu? Có bị thương không?”
“Hả? Lamborghini...” Cảnh sát giao thông nhìn chiếc Lamborghini đã thành sắt vụn cách đó không xa, “Chiếc xe kia hả, tôi cũng không biết, hiện trường quá hỗn loạn, trong đó còn một chiếc xe du lịch nữa, cả một xe toàn hành khách! Nhưng Lamborghini bị vỡ đến mức này, là do nó bị một xe hàng nhỏ lật nghiêng đè bẹp, cũng không biết biển số xe đã bay đi nơi nào! Tôi đoán...”
Điềm Tâm chỉ cảm thấy chân lảo đảo, đứng cũng không vững, cô vội vàng xông tới, nước mưa, nước tuyết hoà lẫn với nước mắt nóng rực, giọng Điềm Tâm cũng run run, “Trì Nguyên Dã, rốt cuộc thì cậu ở đâu...”
Xung quanh, nhân viên y tế qua lại, vội vã nâng người bị thương, tiến hành cấp cứu ngay tại chỗ.
Điềm Tâm tìm từng góc một, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia, trái lại tìm được không ít vệ sĩ nhà họ Trì.
Xem ra nhà họ Trì cũng đã nghe được tiếng gió, đến hiện trường lo lắng tìm cậu chủ nhà bọn họ.
Bên cạnh Lamborghini có một vũng máu. Trông vô cùng đáng sợ.
Chẳng qua ở bên trong xe lại trống trơn.
Thất Tịch đi theo sau lưng Điềm Tâm, cũng sáp phát khóc, “Điềm Tâm, liệu Trì Nguyên Dã có...”
“Không! Trì Nguyên Dã không sao hết, chắc chắn là vậy!” Tóc Điềm Tâm bị nước mưa và tuyết làm ướt hoàn toàn, rũ xuống dán chặt vào mặt, phác hoạ nên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, mà trong đáy mắt, lại là một mảnh hoảng loạn.
Cô lẩm bẩm, giống như đang tự thuyết phục mình.
Không tìm được Trì Nguyên Dã ở hiện trường, vệ sĩ nhà họ Trì đã bắt đầu gọi điện đến từng bệnh viện để hỏi thăm tung tích của Trì Nguyên Dã.
Tại sao hoa mắt chóng mặt, hai chân cũng nhũn ra?
Điềm Tâm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Vì xông từ trong nhà ra nên Điềm Tâm chỉ mặc một bộ trang phục ở nhà mỏng manh, đứng ở trong mưa bị cóng đến run lẩy bẩy, bờ môi cũng va vào nhau lập cập.
Kim Thánh Dạ cau mày, cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Điềm Tâm, “Điềm Tâm, tin anh, Nguyên Dã không sao cả, em cứ ở chỗ này cũng không làm được gì, chúng ta vào trong xe được không? Tiếp tục ở đây thì em bị cảm mất!”
Điềm Tâm lắc đầu, “Em phải ở đây tìm cậu ấy, em còn chưa tìm được cậu ấy...”
Đột nhiên! Một vệ sĩ nhà họ Trì lên tiếng, “Hình như đã có tin tức của cậu chủ! Có tin vừa báo, chủ nhân của chiếc Lamborghini này được đưa đến bệnh viện Khang Minh!”
Điềm Tâm giật thót mình. Ai ngờ câu tiếp theo của vệ sĩ lại như giáng vào đầu Điềm Tâm một gậy!
“Đáng tiếc, đáng tiếc bệnh viện báo lại, chủ nhân chiếc Lamborghini này... vừa rồi cấp cứu không hiệu quả, đã, đã qua đời...”
Trong đầu nổ ầm một tiếng... Điềm Tâm thấy đầu óc trống rỗng, ánh mắt dại ra, đờ đẫn ngồi thụp xuống đất.